Mấy ngày nay, đêm nào Đường Tâm Nhan cũng thấy mẹ cô ôm di ảnh của ba cô, ngồi ở phòng khách lặng lẽ rơi lệ.
Nếu không phải vì đứa con gái là cô thì có lẽ bà đã đi với ba cô từ lâu rồi.
Mẹ cô hận Mặc Trì Úy bao nhiêu, trong lòng Đường Tâm Nhan biết rõ, nếu không bà cũng không nóng lòng muốn giới thiệu bạn trai cho cô.
Nhìn sắc mặt Mặc Trì Úy vẫn bình tĩnh lạnh lùng, không hề có chút hoảng loạn, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, nắm lấy cánh tay anh: “Anh mau đi đi.”
Mặc Trì Úy khẽ nhếch đôi mày kiếm, nhìn vào mắt cô, ánh sáng và bóng tối giao nhau, thâm trầm tới nỗi khiến người ta không nhìn thấu được trong lòng anh đang nghĩ gì: “Em không nghĩ là bây giờ tôi ra ngoài sẽ đụng thẳng mặt mẹ em sao?”
Đường Tâm Nhan nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ có một cửa chính, không có cửa phụ.
Nếu như bây giờ anh ra ngoài, quả thực sẽ đụng thẳng mặt mẹ cô.
Bây giờ trong bể bơi chỉ có hai người là anh và cô. Váy bơi bên dưới còn bị anh xé nát rồi, đến lúc đó cho dù cô muốn giấu cũng giấu chẳng nổi.
Đang lúc Đường Tâm Nhan hoảng loạn xoay vòng vòng thì giọng nói của mẹ cô truyền đến: “Nhan Nhan.”
Trái tim bé nhỏ của cô suýt nữa thì vọt ra khỏi lồng ngực.
Đúng lúc này, Mặc Trì Úy đột nhiên nhấn mình xuống dưới mặt nước, vào giây phút Liễu Nguyệt bước vào, cả người anh đã lặn xuống đáy bể bơi.
Màu nước trong xanh, ánh sáng cũng không quá chói lóa, vậy nên sau khi Mặc Trì Úy lặn mình dưới đáy, Liễu Nguyệt đứng trên bờ cũng không nhìn thấy anh.
“Nhan Nhan, sao chỉ có một mình con thế này? Mạnh Bình đâu?” Liễu Nguyệt nhìn quanh cũng chỉ thấy một mình Đường Tâm Nhan.
Theo lý mà nói, hôm nay sơn trang mới khai trương, không thể không có người đến đây chơi …
Đường Tâm Nhan đang chuẩn bị đáp lại, chân cô đột nhiên bị ngón tay anh động vào.
Cô cắn môi dưới, cụp mắt xuống, trừng mắt xấu hổ lại buồn bực với người đàn ông đang quỳ bên chân cô.
Anh biết cô không dám nói gì anh nên ngón tay càng lúc càng hư hỏng, thậm chí còn leo lên đến đùi cô, cô sợ hãi lập tức khép chặt hai chân.
Trong lòng thầm mắng hành vi vô liêm sỉ của anh ngàn vạn lần.
Liễu Nguyệt thấy Đường Tâm Nhan cứ nhìn xuống bể bơi, bà nghi ngờ hỏi: “Nhan Nhan, con sao thế?”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt lắc đầu: “Không, không có gì đâu ạ. Mẹ, mẹ đến phòng thay đồ lấy giúp con khăn tắm qua đây với.”
Liễu Nguyệt khẽ gật đầu: “Con cũng bơi lâu lắm rồi đấy, bây giờ cơ thể lại đặc biệt, đừng ngâm mình dưới đấy nữa, mau lên đi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Liễu Nguyệt đi về phía phòng thay đồ, Đường Tâm Nhan đá Mặc Trì Úy một cái, nhưng không có đá trúng anh, những ngón chân mảnh mai bị anh túm lấy trong bàn tay.
“Mặc Trì Úy, anh đừng làm loạn nữa, đợi một lúc nữa là mẹ tôi sẽ đến đây đấy, anh mau đi đi.”
Mặc Trì Úy nổi lên mặt nước, nhịn thở mấy phút dưới nước nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi, anh vuốt nước trên khuôn mặt anh tuấn, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô: “Lát nữa về phòng ngủ một giấc, đừng ra ngoài đi chơi với người khác đấy?”
Cô đương nhiên biết người khác mà anh nói là chỉ Mạnh Bình.
Đợi đã, xe của Mạnh Bình bị đụng, sẽ không liên quan đến anh đấy chứ?
Cô vừa định hỏi cho rõ, một tay anh đã bám bên bờ, cơ thể cao ráo mạnh mẽ bật lên, nhảy khỏi bể bơi.
Nhìn đôi chân dài kiêu ngạo của anh cùng với bộ phận trời cho hơn người kia, mặt cô lại đỏ bừng, cắn môi dưới, vội vàng thu lại ánh mắt.
Sau khi Mặc Trì Úy thắt khăn tắm vào liền nhanh chóng rời khỏi bể bơi.
Đường Tâm Nhan nghe bước chân anh dần dần đi xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Cô và anh sao lại giống như lén lút vụng trộm thế nhỉ?