Mặc Trì Úy đã cách một thời gian tương đối chưa tới đây rồi. Anh tự nghĩ rằng bệnh tâm lý của mình đã được chữa khỏi rồi.
Bác sĩ tâm lý họ Sở chữa bệnh cho Mặc Trì Úy mang một cặp mắt kính đen, nhìn có vẻ rất nhã nhặn, nho nhã.
Mặc Trì Úy tự thuật lại chuyện tối qua mình vào thời điểm quan trọng nhất không đụng vào Đường Tâm Nhan cho bác sĩ Sở biết.
Sau khi bác sĩ Sở nghe xong thì im lặng một hồi lâu, sau đó anh ta nói: “Cậu Mặc, đã nhiều năm như thế rồi, chuyện đó đã để lại cho cậu ảnh hưởng quá sâu nặng, bây giờ phương pháp duy nhất có thể trị khỏi bệnh tâm lý cho cậu chính là tiến hành thôi miên, cậu quên đi những hình ảnh dơ bẩn mà mình đã từng nhìn thấy đi, nói không chừng như thế thì có thể giúp cậu và mợ chủ Mặc thuận lợi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với nhau.”
Đôi tay Mặc Trì Úy gắt gao siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên trán cũng nhảy lên thình thịch: “Không được, tôi không đồng ý thôi miên!”
“Nhưng mà nó đã ảnh hưởng tới đời sống sinh hoạt vợ chồng bình thường của cậu rồi.”
Mặc Trì Úy đứng dậy từ trên ghế trị liệu, anh nói: “Bác sĩ Sở, những kí ức dơ bẩn đó đối với tôi mà nói chính là sỉ nhục, là nỗi hận khắc cốt ghi tâm! Tôi sao có thể để nó phai nhạt như thế được?”
Không đợi bác sĩ Sở nói gì thêm thì Mặc Trì Úy đã bước từng bước lớn đi ra khỏi đó.
Chiếc xe Bentley màu đen phóng như bay trên đường quốc lộ bằng phẳng, rộng rãi. Đôi tay Mặc Trì Úy gắt gao nắm chặt tay lái, trên mu bàn tay anh lộ ra những mạch máu màu xanh.
Trong xe có mở điều hòa, nhưng toàn thân anh đều lạnh lẽo.
Anh cũng không biết là mình đã lái xe bao lâu, cũng không biết là mình đã lái tới nơi nào, đèn đường hai bên đường cũng đã được bật lên, ánh sáng và bóng tối đan xen, ánh sáng lạnh trong đôi con ngươi đen như mực của anh càng ngày càng dày đặc.
Nghĩ tới những thứ dơ bẩn không thể chịu nổi đó, nghĩ tới nỗi đau tê tâm liệt phế, nghĩ tới những hình ảnh u ám, anh càng ra sức nhấn mạnh chân ga. Thẳng cho đến khi đầu xe tông phải một thân cây vững chắc thì anh mới giẫm thắng dừng xe lại.
Đường Tâm Nhan ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại thì đã sắp hoàng hôn rồi.
Buổi tối còn có lịch diễn đêm, cô ngồi dậy khỏi giường, đi rửa mặt rồi thì cầm điện thoại lên gọi cho Mặc Trì Úy. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng cũng chẳng có người nào nghe máy.
Cô đang chuẩn bị gọi lại một lần nữa thì giản thành lại gọi điện thoại tới: “Mợ chủ.”
“Trợ lý Giản.”
“Cậu Mặc bảo tôi lái xe tới cho mợ chủ, bây giờ tôi đang đứng dưới gara của Cẩm Tú Viên.”
Đường Tâm Nhan có hơi nghi hoặc nói: “Tôi cũng có xe mà…”
“Mợ chủ đi xuống đây nhìn xem là biết ngay thôi.”
Đường Tâm Nhan không hiểu tại sao Mặc Trì Úy lại muốn tặng xe cho cô, khi tới bãi đậu xe nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu mới tinh thì cô liền sửng sốt.
Cô đã từng nhìn thấy chiếc xe này trên tạp chí ô tô, số lượng giới hạn toàn cầu, cho dù là mình tinh hạng A trong nước cũng rất khó tranh được một chiếc xe bảo mẫu này.
Đường Tâm Nhan hoàn toàn không biết rằng sau khi Mặc Trì Úy và cô đi đăng kí kết hôn thì anh liền ra nước ngoài đặt chiếc xe bảo mẫu vừa có không gian để hóa trang vừa có chỗ để cô nghỉ ngơi này.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu nói: “Cái này… quý giá quá.”
Giản Thành đưa chìa khóa giao cho Đường Tâm Nhan, cậu nói: “Mợ chủ, đây chính là tấm lòng cậu Mặc dành cho mợ, mợ nhận lấy đi!”
Đường Tâm Nhan: “…”
Sau khi Giản Thành giao chìa khóa vào tay Đường Tâm Nhan xong thì rời đi.
Đường Tâm Nhan nhìn chiếc xe bảo mẫu này mà ngớ người một lát, nếu như cô còn trả chìa khóa lại cho Mặc Trì Úy thì không khỏi có vẻ quá mức già mồm cãi láo.
Chỉ là anh đối xử với cô tốt như vậy, thật sự cô có hơi không biết làm sao mới tốt.
Cô không có thứ gì để báo đáp lại cho anh cả, cô muốn dâng cơ thể mình cho anh nhưng mà cô lại không còn trong trắng…
Anh đối xử với cô càng tốt thì trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Ngồi lên xe, cô cầm chìa khóa ra gọi cho Mặc Trì Úy một cuộc điện thoại.