Cô muốn giãy dụa, nhưng cô cũng hiểu rằng sâu thẳm trong trái tim cô, cô cũng muốn anh ôm lấy cô. Dù chỉ mới mười ngày không liên lạc nhưng trong lòng cô buồn đến nhường nào, đương nhiên cô biết rõ.
Quên đi vậy, anh muốn ôm cứ để cho anh ôm, dẫu sao thì anh mới là người chịu thiệt. Nếu cô lại tiếp tục vùng vẫy, anh sẽ ném cô đến đây một cách tàn nhẫn, đi bộ về thành phố chắc chân cô gãy luôn mất. Đi được một đoạn, cô thấy sắc mặt anh không hề đỏ bừng, khó thở, bước chân vẫn rất vững vàng, cô nhịn không được phá vỡ sự im lặng: “Anh định ôm tôi đi bộ về thành phố sao?” “Giản Thành đang trên đường tới đây.”
Cô oh lên một tiếng,rồi cả hai lại rơi vào im lặng. Đầu cô tựa vào ngực anh, mùi thuốc lá thoang thoảng ở chóp mũi, cô cảm thấy ấm áp dễ chịu. Sau khi gặp anh, cô hoàn toàn hiểu được rằng tình yêu không đo bằng thời gian.
Cô và Phó Tư Thần là thanh mai trúc mã, cô từng nghĩ rằng ngoài anh ta ra, cô sẽ không bao giờ thích bất kỳ người đàn ông nào nữa. Nhưng sự xuất hiện của Mặc Trì Úy đã khiến cô nhận ra tình yêu là gì.
Mười ngày qua, cứ như đằng đẵng một năm, bề ngoài cô vẫn như thường, nhưng trong đêm khuya thanh vắng, cô mới lộ ra bản thân chân thật nhất. Cô lo được lo mất đều vì anh mà ra. Ngay khi anh xuất hiện, ngay khi anh đến gần, sự phiền muộn và trống trải trong lòng cô sẽ bị xóa sạch.
Mặc dù, cô vẫn sẽ tức giận, oán hận, trốn tránh. Thế nhưng, nhiều phần là vì cô muốn tiếp xúc, phát triển và đối mặt với anh. Đối với cuộc hôn nhân của hai người, cô chưa từng nỗ lực hay hy sinh bất cứ điều gì, trước kia đều là anh cố gắng duy trì nó. Bây giờ cô đã hiểu lòng mình, cô cũng muốn thử cố gắng.
Nếu cuối cùng, anh vẫn không thể yêu cô, không thể cho cô cuộc sống hôn nhân như mong muốn, cô sẽ rời xa anh!
“Mặc Trì Úy…” Cô nhìn đường nét anh tuấn của anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. Anh cụp mắt xuống hòa vào ánh nhìn của cô: “Hả?”
“Gần đây anh cố ý tránh mặt tôi sao?” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy mấp máy, đang định nói gì đó thì cô lập tức cắt ngang lời anh: “Quên đi, anh đừng trả lời.”
Cô sợ nghe những lời nói sẽ làm trái tim mình tan nát một lần nữa, cô cũng không muốn những mong đợi tràn đầy lại bị một chậu nước lạnh dập tắt.”Tôi muốn nói, từ nay về sau anh không cần tránh mặt tôi nữa đâu. Thực ra, anh không yêu tôi, tôi có thể hiểu được. Dù sao anh ưu tú như vậy, hẳn là đã gặp qua rất nhiều phụ nữ ưu tú…” Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Tôi không biết tại sao anh lại muốn lấy tôi, tôi cũng không muốn mình luôn phải đấu tranh với câu hỏi này. Mặc Trì Úy, tôi muốn dũng cảm đối mặt với cảm xúc của mình. Tôi muốn ở bên cạnh anh, tôi không muốn chúng ta cứ chiến tranh lạnh như thế này nữa.”
Trước đây cô chưa bao giờ mạnh dạn như vậy, dù có thích một ai đó, cô vẫn sẽ chọn cách giấu kín trong lòng khi không được đáp lại. Nhưng cô không muốn bỏ lỡ Mặc Trì Úy, cô cũng không muốn cô và anh cuối cùng đi vào con đường mà cô và Phó Tư Thần đã từng trải qua. Tình cảm có thể được vun đắp từ từ, tạm thời anh không yêu cô cũng không sao, miễn là anh thích và không ghét cô. Cô sẽ làm việc chăm chỉ, cố gắng để trở thành người phụ nữ xứng đáng với anh. Mặc Trì Úy dừng lại, nhìn cô gái trong tay mình xinh đẹp như ngọc, đôi mắt anh thâm sâu u ám.