Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng trầm mặc, lạnh lùng mím chặt môi của anh, bất chợt cô cảm thấy tò mò về người con gái anh từng yêu sâu đậm ấy. Chắc hẳn là rất xinh đẹp và tài giỏi nhỉ! Bỏ qua cảm giác chua sót đang dần lan tỏa trong lòng, cô rút cổ chân ra khỏi bàn tay anh. Lần này anh không miễn cưỡng cô nữa. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc trở ra, trên tay anh cầm theo gói thuốc và bật lửa. Anh nhìn cô gái nhỏ đang cuộn mình trên ghế sofa, anh trầm giọng nói:

– Cô gái mà em nghĩ tới đó là mẹ anh.

Không nghĩ anh sẽ trả lời mình, Đường Tâm Nhan sửng sốt. Tuy cô và Mặc Trì Úy không lấy nhau vì tình yêu, nhưng về mặt pháp luật, mẹ của anh cũng là mẹ chồng của cô. Cô quan tâm hỏi:



– Tình cảm của hai mẹ con chắc tốt lắm, sức khỏe của mẹ vẫn ổn chứ?

Đôi mắt dài hẹp của anh được bao phủ bởi một lớp cảm xúc khó tả, ánh mắt nhìn Đường Tâm Nhan trở nên sâu xa và phức tạp. Một lúc sau, anh mới thấp giọng nói:

– Bà ấy mất rồi.

Mi mắt Đường Tâm Nhan khẽ run lên, sắc mặt trở nên trang nghiêm:



– Xin lỗi, tôi không biết.

Mặc Trì Úy nắm chặt gói thuốc lá, gân xanh trên tay nổi lên như đang nghĩ đến chuyện gì đó rất đau lòng. Bị dáng vẻ nghiêm trọng của anh áp chế, Đường Tâm Nhan cúi đầu, biết điều không nói gì thêm. Sau khi Mặc Trì Úy đứng hút thuốc bên cửa sổ kính sát trần, anh nhận được một cuộc điện thoại, nhìn số điện thoại gọi đến, anh đi vào phòng làm việc có sẵn của phòng khách sạn. Đường Tâm Nhan lè lưỡi, dù có là kẻ ngốc cũng nhìn ra Mặc Trì Úy đang không vui. Nhưng mà cũng đúng, đổi lại là cô nhớ về người bố đã mất của mình, cô cũng sẽ thấy rất đau lòng.

Vốn định nhân lúc anh vào phòng làm việc để quay về phòng mình ở tầng 26, nhưng vì không muốn chọc anh tức, cô ngồi yên trên ghế sofa như một đứa bé ngoan trông về phía phòng làm việc. Năm phút, mười phút rồi lại nửa tiếng trôi qua… Mặc Trì Úy vẫn chưa quay lại, Đường Tâm Nhan vốn đã mất ngủ nhiều ngày liền, hiện tại hai mi mắt ngày càng nặng dần.



Một tiếng sau, Mặc Trì Úy ra khỏi phòng làm việc sau khi nghe xong cuộc gọi đường dài. Đường Tâm Nhan lúc này đã ngủ mất rồi. Cô không nằm trên ghế sofa mà ngồi đó ôm gối, cái đầu nhỏ cứ lắc lư, tựa như sẽ ngã nhào khỏi ghế bất cứ lúc nào. Anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống ghế và để đầu cô gối đầu lên đùi của mình. Anh đọc email trên điện thoại dành cho công việc, thi thoảng liếc nhìn cô. Cô ngủ rất say, hàng mi dài phủ bóng lên gương mặt thanh tú, yên bình và xinh đẹp. Anh nhấc ngón tay lên rồi nhẹ nhàng vuốt đầu mũi xinh xắn của cô. Bị quấy nhiễu, cô “ứ” một tiếng, cái đầu nhỏ tựa vào nơi ấm áp trong vô thức. Cô không biết rằng mình đang dựa vào nơi nhạy cảm nhất của đàn ông. Hơi thở ấm áp phả ra, dù đã cách lớp vải cũng có thể xuyên qua được, vốn dĩ cơ thể anh đang thả lỏng lười nhác trong phút chốc bị kéo căng ra. Anh đột nhiên thấy mình như đang tự đào hố chôn mình vậy. Kìm nén ngọn lửa đang ở phần bụng dưới, anh di chuyển đầu của cô ra phía ngoài. Đường Tâm Nhan mơ hồ “ưm” lên, cô xoay người ra cạnh sofa, còn nhớ chuyện cô đụng phải bàn nước lần trước nên khi thấy cô sắp ngã, anh vội kéo cô lại. Cô lại lần nữa dựa vào nơi ấm áp, thoải mái đó, khuôn mặt nhỏ gần như dính sát vào chỗ đó của anh. Mắt anh ngày càng tối đen. Ngón tay thón dài vén lọn tóc che mặt cô, giọng trầm khàn lên tiếng:

– Tiểu quỷ, có biết em đang làm gì không hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK