Tối ngày hôm kia chẳng phải là tối Mặc Trì Úy đưa cô về nhà sao? Lúc đó cô còn cảm thấy buồn bực vì anh vẫn không chịu đưa cô về Cẩm Tú Viên. Cô cắn môi, Đường Tâm Nhan không muốn nghĩ ngợi lung tung.
Mặc Trì Úy không phải là loại tay chơi thay đổi thất thường, không thể xa rời phụ nữ kiểu đó. Chuyện đêm đó anh cùng Kiều Phi Nhi ra khỏi quán bar có lẽ là do Giang Na Nhi bịa chuyện bừa bãi thôi…
Trong lúc Đường Tâm Nhan còn đang ngẩn người, điện thoại của Diệp Nhiễm kêu lên. Nghe điện thoại xong, trên gương mặt thanh tú của Diệp Nhiễm càng đậm thêm ý cười ngượng ngùng: “Tâm Nhan, bạn trai tớ đến đây rồi.”
“Cậu có bạn trai rồi sao? Chuyện từ lúc nào vậy?” Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên.
“Anh ấy là đàn anh hồi cấp ba của tớ, theo đuổi tớ nhiều năm nay rồi, tớ cũng chỉ là vài ngày nay mới bị anh ấy làm cho cảm động nên mới đồng ý với anh ấy.” Diệp Nhiễm kéo cánh tay của Đường Tâm Nhan, ý cười nồng đậm: “Tối nay cậu có muốn đi ăn tối cùng bọn mình không?”
Đường Tâm Nhan nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Diệp Nhiễm khi nhắc tới bạn trai, cô biết điều lắc đầu: “Tớ vẫn là không nên làm bóng đèn làm phiền hai cậu trải qua thế giới riêng tư nữa.”
Lúc bạn trai của Diệp Nhiễm đến trước cửa phòng trang điểm để đón cô ấy, Đường Tâm Nhan cũng nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
Khuôn mặt khá là thanh tú, đeo một chiếc mắt kính viền đen, hào hoa phong nhã, lịch sự lễ độ. Nhìn thấy hai người bọn họ vừa gặp liền ôm nhau nắm tay, Đường Tâm Nhan liền xóa bỏ nghi ngờ trong lòng. Giang Na Nhi thích gây hiềm khích nhằm ly gián hai người bọn cô, lời cô ta nói, cô cũng không cần thiết phải để trong lòng. Trước đây Nhiễm Nhiễm đã từng cứu cô, bây giờ cũng đã có bạn trai rồi, cô sao có thể chỉ vì vài lời nói xấu của Giang Na Nhi mà nghi ngờ cô ấy chứ?
Lắc đầu, Đường Tâm Nhan cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục đa nghi như vậy nữa. Chỉ cần một ngày Diệp Nhiễm không làm ra loại chuyện thực sự có lỗi với cô thì cô sẽ luôn luôn coi Diệp Nhiễm là bạn bè của mình. Nhưng nếu như, Diệp Nhiễm thực sự có lỗi với cô thì cô cũng sẽ nhịn đau đớn để vứt bỏ tình bạn này. Cô chỉ mong, Nhiễm Nhiễm và Mặc Trì Úy đều sẽ không tiếp tục làm tổn thương trái tim đầy vết thương này của cô nữa.
Ngày thứ tư Mặc Trì Úy đi công tác, Đường Tâm Nhan cũng đã quay phim xong, sau khi kết thúc công việc Quý Tịnh đã đến đoàn phim tìm cô. Cô ấy bảo Đường Tâm Nhan cùng cô ấy đi ra ngoài ăn cơm rồi cùng nói chuyện. Cho dù cô ấy che giấu rất giỏi nhưng Đường Tâm Nhan vẫn có thể nhận ra tâm trạng của cô ấy đang rất tệ.
Trong một nhà hàng Pháp sang trọng và tĩnh mịch.
Sau khi Quý Tịnh uống vài ly rượu thì không khống chế được cảm xúc của mình, trong hốc mắt trào lên một tầng hơi nước mờ mịt: “Những năm này, chị cùng anh ta gây dựng sự nghiệp, làm tình nhân của anh ta bảy năm rồi. Bây giờ sự nghiệp của anh ta có thành tựu, có quyền lực có địa vị lại muốn cưới một người thục nữ về làm vợ, Tâm Nhan, em nói xem có phải chị rất ngu ngốc không? Đáng cười nhất chính là, anh ta còn không chịu rời bỏ chị!”
Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng mấy năm nay đã sớm nghe được Quý Tịnh cùng với sếp lớn của NE – Cố Tây Từ có chút gì đó với nhau nhưng cô vẫn luôn tưởng rằng tất cả đều là những lời đồn đại vô căn cứ. Dù sao Quý Tịnh nhìn có vẻ rất thông minh lanh lợi và có năng lực, không thể nào chạy đi làm tình nhân của người khác được.
“Chị Quý, chị và Tổng giám đốc Cố là thật sao?”
Quý Tịnh cười tự giễu: “Đúng đó, có lẽ chỉ có chị thật lòng với anh ta thôi, còn anh ta đối với chị cũng chỉ có lợi dụng và vô tình. Có điều cũng tốt, vướng mắc bảy năm nay, cuối cùng cũng xem như có đáp án rồi.”
Đường Tâm Nhan nhìn Quý Tịnh vì tình mà chịu tổn thương, vì tình mà phải ưu sầu, cô dường như có chút hoảng sợ.
Trong tình yêu, người yêu nhiều hơn sẽ luôn là kẻ hèn mọn, bất kể là trước kia người đó có mạnh mẽ lợi hại thế nào chỉ cần động vào tình yêu thì ở trước mặt người kia sẽ trở nên lép vế, còn người kia thì sẽ trở thành một báu vật vô giá.