Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tâm Nhan luôn được ôm trong lòng Mặc Trì Úy, ngồi ở trên du thuyền của anh, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Tâm Nhan rúc vào trong lồng ngực của Mặc Trì úy, vẫn luôn kéo đôi bàn tay to lớn của anh.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé của cô mà thổi nhẹ lên đó.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Một lúc sau, Mặc Trì Úy dịu dàng hỏi.

Thấy đôi mắt ngập tràn thâm tình và lo lắng của anh, Đường Tâm Nhan hạnh phúc mà gật đầu. Cô rúc vào trong lồng ngực anh, hai tay vòng qua cổ của anh.

“Có anh ở đây thật tốt.”

Đường Tâm Nhan hạnh phúc nói bên tai Mặc Trì Úy, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Hai ngày nay Đường Tâm Nhan luôn mê man hỗn loạn, hoàn toàn không nghỉ ngơi tử tế. Chỉ khi rúc vào trong lồng ngực của Mặc Trì Úy thì cô mới có thể yên tâm tiến vào trong giấc mộng.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đã ngủ, Mặc Trì Úy khẽ hôn nhẹ lên trán cô. Sau đó anh mới ôm cô đến chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, đắp một tấm chăn mỏng lên trên người cô.

“Anh tư, tất cả đều đã giải quyết xong rồi.” Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm đi đến nói.

Sợ giọng nói của hai người họ đánh thức người phụ nữ của mình, Mặc Trì Úy lập tức giơ ngón tay lên làm động tác “xuỵt”.

Nhìn thấy anh hành động như vậy, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm đều bất lực. Cái này không phải gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Anh tư cao cao tại thượng bây giờ lại không hề có chút ngang ngược nào.



Khi chắc chắn Đường Tâm Nhan không bị đánh thức, mặc Trì Úy mới đưa Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Nhân viên phục vụ trên du thuyền lập tức pha ba cốc cà phê rồi đặt trước mặt bọn họ.

“Anh tư, anh định đối phó với Triệu Hân Hân như thế nào? Lần này tuyệt đối không thể buông tha cho cô ta được, nếu không sau này cô ta sẽ còn làm ra chuyện như vậy nữa.”

Khi Trì Chi Hành nhắc đến Triệu Hân Hân, vẻ mặt của anh ta rất chán ghét.

“Đương nhiên tôi sẽ không buông tha cho cô ta, nhưng tôi muốn phỉ báng cô ta từng chút từng chút một.” Mặc Trì Úy uống một ngụm cà phê, giọng nói tàn ác thốt ra từng chút một trong đôi môi mỏng của anh.

Lục Tử Thâm và Trì Chi hành quá hiểu người anh tứ Mặc Trì Úy này. Mặc dù bây giờ ngoài mặt anh tư đang cười, một nụ cười lại mê hoặc lòng người, nhưng điều đó càng chứng tỏ bão tố sắp đến gần rồi. Xem ra cái người Triệu Hân Hân này sẽ không thể ăn được quả ngọt.

“Đã giao hai người đàn ông đó cho cảnh sát hải quan rồi, bắt cóc rồi lại vận chuyển trên biển trái phép. Chắc là trong khoảng thời gian ngắn này hai người họ sẽ không còn hạnh phúc nữa.

Lục Tử Thâm nhếch đôi chân, nói với vẻ bình thản không nhanh không chậm. Chỉ cần anh di chuyển ngón tay thì anh có thể khiến cho hai tên đàn ông hèn mọn đó… cả đời sống ở trong đó, cả đời sống trong cuộc sống khổ cực lầm than.

Còn về cách giải quyết chuyện của Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm, Mặc Trì Úy vô cùng hài lòng.

“Bảo bọn họ đi nhanh hơn một chút, tôi muốn đưa người phụ nữ của mình đi kiểm tra toàn thân cặn kẽ hơn.”

Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi xuống Đường Tâm Nhan vẫn còn đang ngủ, vẻ dịu dàng nơi khóe mắt khiến Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm nở nụ cười mập mờ.

Anh tư như vậy mới có mùi vị của tình yêu, mới có thể khiến cho bọn họ cảm thấy hơi ấm toát ra từ người anh.

Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan xuống du thuyền, sau đó bọn họ đi thẳng đến bệnh viện.

Con cá sấu lớn trên thương trường Mặc Trì Úy đến, giám đốc bệnh viện lập tức đích thân tiếp đón. Khi anh nói muốn làm kiểm tra tổng thể toàn thân cho người phụ nữ của mình, giám đốc bệnh viện lập tức sắp xếp.

“Vợ à, em tỉnh lại đi.”

Mặc Trì Úy dịu dàng gọi tên của Đường Tâm Nhan bên tai cô.

Một lúc sau Đường Tâm Nhan mới chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước suối.

“Đây là đâu vậy? Anh luôn ở bên cạnh em thì liệu có làm lỡ công việc của anh không?” Đường Tâm Như dịu dàng hỏi, nét hờn dỗi mà chỉ người phụ nữ mới có càng làm tăng lên vẻ quyến rũ và e thẹn nữ tính của Đường Tâm Nhan.

“Bệnh viện.”



Mặc Trì Úy giơ cằm cô lên, sau đó khẽ đặt xuống một nụ hôn.

“Bệnh viện?”

Vẻ mặt Đường Tâm Nhan lập tức thay đổi lớn.

“Tại sao em lại ở trong bệnh viện? Chồng à, anh… Anh đưa em rời khỏi nơi này đi. Anh biết em rất ghét mùi thuốc mà.”

Đường Tâm Nhan nũng nịu lắc lắc cánh tay của Mặc Trì Úy, đôi mắt to ầng ậc nước mà nhìn Mặc Trì Úy với vẻ chờ mong.

“Cô gái ngốc này, em phải làm kiểm tra toàn thân kỹ hơn một chút. Chỉ có như vậy thì mới có thể khiến anh yên tâm, em biết chưa?” Giọng nói dịu dàng của Mặc Trì Úy rơi xuống tai Đường Tâm Nhan.

“Nhất định phải làm sao?” Đường Tâm Nhan nhíu chặt lông mày, cô thật sự rất ghét mùi thuốc ở bệnh viện.

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Chỉ có làm kiểm tra sức khỏe kỹ càng thì anh mới có thể yên tâm được, em biết chưa?”

Nghe thấy Mặc Trì Úy nói như vậy, Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ hồng lên.

“Vậy được rồi, em nghe lời anh.”

Trên gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy nở nụ cười dịu dàng, anh dắt bàn tay nhỏ của Đường Tâm Nhan đến phòng kiểm tra xét nghiệm.

Người kiểm tra sức khỏe của Đường Tâm Nhan là giám đốc bệnh viện và chủ nhiệm ở các khoa cùng nhau kiểm tra, vì vậy một tiếng sau mới có kết quả kiểm tra. Kết quả kiểm tra cũng xuất hiện trước mặt Mặc Trì Úy.

“Sao rồi?”

Mặc Trì Úy lo lắng hỏi, dù sao thời gian Đường Tâm Nhan mất tích khoảng hai ngày. Trong hai ngày này, Mặc Trì úy không thể chắc chắn người phụ nữ của mình có bị tổn thương gì hay không.

“Trong cơ thể của bà Mặc, chúng tôi phát hiện thành phần của thuốc ngủ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bà Mặc luôn muốn ngủ.”

Giám đốc bệnh viện lên tiếng nói tình hình của Đường Tâm Nhan cho Mặc Trì Úy.

“Cái gì? Thành phần của thuốc ngủ?” Nghe thấy kết quả như vậy, Mặc Trì úy nhìu mày lại. Anh không hề do dự gì mà lập tức bảo Lục Tử Thâm làm thủ tục nhập viện cho Đường Tâm Nhan.



“Nhất định phải ở bệnh viện sao? Em nói rồi mà, em không thích mùi thuốc.”

Đường Tâm Nhan làm vẻ mặt kỳ vọng, hy vọng Mặc Trì Úy có thể thay đổi ý định. Nhưng lần này, Mặc Trì Úy lại hoàn toàn không hề thay đổi quyết định của mình. Anh ôm lấy cô đi vào trong phòng bệnh.

Đường Tâm Nhan bị ôm vào trong phòng bệnh chỉ có thể nghe lời mà nằm trên giường bệnh.

“Có thể nhập viện, nhưng anh nhất định phải ở bên cạnh em. Nếu như anh đi thì em lập tức rời khỏi bệnh viện.” Đường Tâm Nhân luôn kéo cánh tay của Mặc Trì Úy, nũng nịu nhìn anh.

Nhìn vẻ hờn dỗi trên gương mặt nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, ngón tay của Mặc Trì Úy khẽ chạm lên chóp mũi của cô.

“Được rồi, anh không đi, anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi em hồi phục xuất viện.”

Nghe thấy lời hứa hẹn của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hài lòng gật đầu. Cô e thẹn hôn lên gò má của anh.

“Vợ à, em như vậy là đang quyến rũ anh sao?”

Mặc Trì Úy mập mờ khẽ chạm đầu ngón tay lạnh lẽo lên trên bờ môi của cô, mập mờ xoa nhẹ lên làn da mềm mại nõn nà của cô.

“Em… Em không có.”

Đường Tâm Nhan không dám đối mặt với đôi mắt anh đào lóe lên ánh sáng nóng bỏng của Mặc Trì úy, cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Thật sự không có sao?” Mặc Trì Úy hơi dùng lực, nâng cái cằm nhỏ xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, ép cô đối mặt với đôi mắt đen nóng rực của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK