Diệp Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, lay động không ngừng, đầu Đường Tâm Nhan lại choáng váng thêm một trận.
Lý Tịnh xách theo chiếc ly giữ nhiệt tiến vào, nhìn thấy một màn như vậy, cô ấy lập tức kéo Diệp Nhiễm ra: “Tâm Nhan bị tụt huyết áp, đừng lay cô ấy.”
Diệp Nhiễm nằm sấp trên giường khóc không thành tiếng.
Đường Tâm Nhan nhìn về hướng Quý Tịnh: “Chiều nay em sẽ đến buổi họp báo của Đường Vũ Nhu.”
Quý Tịnh thở dài một hơi, cô tuy thân là người đại diện kim bài nhưng lại không đấu lại được hào môn, Phó gia ở An Thành có quyền có thế, lại có nhân mạch, muốn hủy diệt một người là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, Tâm Nhan nhận hết mọi trách nhiệm về phía mình, cuộc sống của cô ấy, cũng liền xong đời.
…
Buổi chiều, hai giờ.
Đường Tâm Nhan đúng hẹn đến khách sạn Hoàn Hải nơi tổ chức buổi họp báo, Diệp Nhiễm đi cùng cô.
Người đại diện của Đường Vũ Nhu xem thường nhìn Đường Tâm Nhan: “Cô đi theo tôi.” Nói xong, cũng ngăn Diệp Nhiễm lại, không cho cô ta bước vào cửa.
Đường Tâm Nhan bị đưa đến một phòng nghỉ tại khách sạn.
Buổi họp báo sẽ bắt đầu sau mười phút, người đại diện giao cho Đường Tâm Nhan một phần bản thảo: “Cô hãy ghi nhớ cho kỹ, đợi lát nữa đứng trước mặt các phóng viên nói ra.”
Đại khái ý tứ trong bản thảo là muốn cô phải mang hết tất cả những lỗi lầm cùng trách nhiệm nhận về phía mình.
Tóm lại, Phó Tư Thần cùng Đường Vũ Nhu là chân ái, cô Đường Tâm Nhan là tiểu tam, là bạch liên hoa, là lục trà biểu, là một người phụ nữ ngoan độc.
Ngày hôm qua sau khi nhận điện thoại của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát hiển nhiên cũng bị phía Phó gia mua chuộc, không hề thụ lý vụ án mất tích của mẹ cô.
Có lẽ là những người không tiền không thế không có bối cảnh, chỉ có thể bị hắt nước bẩn, bị ức hiếp một cách dã man như thế này đi!
Bọn họ tốt nhất là hãy cầu nguyện rằng cô sẽ rơi xuống đáy vực sâu và không bao giờ leo lên lại được nữa, nếu như có một ngày, vây cánh cô cứng cáp, cô sẽ mang những tổn thương họ đã gây cho cô, đòi lại gấp đôi!
Mười phút sau, buổi họp báo bắt đầu.
Đường Vũ Nhu, Hà Mỹ Quyên, Phó Tư Tĩnh, cả ba người đều đến.
Đường Vũ Nhu công khai tỏ ý đoạn ghi âm kia của Đường Tâm Nhan là giả, cô ta vẫn luôn xem Đường Tâm Nhan như em gái ruột, đối với bố mẹ Đường cũng như với bố mẹ ruột, là Đường Tâm Nhan bất hiếu, lại còn thích cùng cô ta tranh giành đàn ông, vẫn luôn muốn phá hư cảm tình của cô ta cùng Phó Tư Thần. Hà Mỹ Quyên thì lại lên án Đường Tâm Nhan không tôn trọng trưởng bối, không chỉ đẩy bà ta xuống cầu thang, còn ức hiếp Phó Tư Tĩnh, quả thực chính là một người phụ nữ xấu xa tội ác tày trời.
Bọn họ phát biểu xong, địa bộ phận phóng viên có mặt đều tin là thật, chỉ có một vài phóng viên còn tỏ vẻ hoài nghi.
Đường Vũ Nhu nói với các phóng viên rằng Đường Tâm Nhan vì ăn năn hối hận đã tự mình đến hiện trường hướng về phía mọi người nói rõ sự thật.
Các phóng viên nghe vậy, liền như hăng tiết gà đầy hưng phấn và mong đợi.
Đường Tâm Nhan nếu như có thể đến hiện trường nhận sai, thì quả thật chính là cô đang tự hủy tương lai.
Không chỉ không còn chỗ đứng trong giới giải trí mà chỉ sợ rằng vì chuyện đẩy Hà Mỹ Quyên xuống lầu mà có thể còn bị bắt vào sở cảnh sát!
Trong sự thúc giục của người đại diện Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan đến hiện trường buổi họp báo.
Vô số ánh đèn máy ảnh chớp tắt chói chang khiến cô không thể nào mở mắt được.
Cô không có trang điểm, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Đứng trên khán đài nhìn xuống phía dưới một đám đông nghịt bóng người lắc lư, khiến cô tâm loạn như ma.
Chuyển dời tầm mắt sang ba người phụ nữ muốn giẫm chết cô đang âm thầm đắc ý trên khán đài, cô dùng sức cắn chặt cánh môi.
Không, cô tuyệt đối không thể nhận thua thế này.
Thừa dịp phóng viên ở đây, cô có thể đem hết sự thật nói ra, buộc Đường Vũ Nhu phải giao mẹ cô ra.
Đường Vũ Nhu thấy Đường Tâm Nhan chậm chạp không mở miệng, liền cúi đầu, gửi cho người đại diện của mình một tin nhắn.