“Con cần bố, con muốn bố ở bên cạnh con.” Tiểu Nghê vừa khóc vừa hét lên nói.
Yêu cầu này của cậu bé khiến Đường Tâm Nhan có chút khó xử. Dù sao bây giờ Mặc Trì Úy cũng đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, một khi Tiểu Nghê biết được người mà mình đã nhiều lần gọi là “mẹ” đó, bây giờ vẫn chưa qua được nguy hiểm thì có thể tâm trạng của cậu bé sẽ càng kích động hơn nữa.
“Tiểu Nghê, bố con bây giờ đang có chuyện cần phải xử lý, chúng ta ở nhà đợi bố có được không?” Mặc dù ngồi xổm xuống có hơi mệt mỏi nhưng Đường Tâm Nhan vẫn để mình ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Nghê, vẫn luôn dịu dàng bế lấy cậu bé.
Chỉ có điều Tiểu Nghê vẫn luôn rất nghe lời lần này lại ồn ào, muốn tìm bố cho bằng được. Đối diện với việc đứa bé làm ồn ào, Đường Tâm Nhan tối hôm qua không được ngủ ngon lại hơi đau đầu.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Thấy Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã ngất đi, người giúp việc sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ cô ngồi lên ghế sofa bên cạnh.
“Tôi… tôi không sao. Gọi điện thoại cho Trì Úy nói với anh ấy là Tiểu Nghê muốn tìm anh ấy.” Đường Tâm Nhan không có cách nào dỗ được đứa bé này nên chỉ có thể chọn thỏa hiệp thôi,
Người giúp việc nhanh chóng gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy, nhưng truyền đến bên tai mình lại là tiếng tắt máy.
“Tắt máy sao? Không nên mà?” Nghe người giúp việc trả lời lại, hàng lông mày của Đường Tâm Nhan cau chặt lại, lẽ nào tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ đã thay đổi rồi sao?
Vốn dĩ lúc thấy người giúp việc gọi điện thoại cho bố, tâm trạng của Tiểu Nghê đã khôi phục trở lại rồi. Nhưng khi nghe được điện thoại tắt máy thì cậu bé lại khóc oa oa lên lần nữa.
Thấy đứa bé khóc không ra hơi, sau khi do dự thì Đường Tâm Nhan cũng đã đưa ra quyết định.
“Tiểu Nghê, đừng khóc nữa, cô đưa con đến bệnh viện tìm bố.”
Nghe được câu này, Tiểu Nghê ngừng khóc ngay lập tức mà chạy thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, dắt tay cô đi về phía cửa.
Tiểu Nghê hoàn toàn không cho Đường Tâm Nhan có thời gian thay đồ, không còn cách nào khác nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể mặc đồ ngủ, dắt tay Tiểu Nghê đi ra khỏi phòng khách.
“Thím Chu, thím đi với chúng tôi đi.”
Bản thân cô là một người đang mang thai, Tiểu Nghê vẫn là một đứa bé vừa mới trải qua ca ghép thận, mặc dù đã khỏe lại rồi nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Vậy nên sau khi đỡ đứa bé lên xe, Đường Tâm Nhan đã gọi người giúp việc qua.
“Được.”
Thím Chu lập tức lên xe. Chuyện khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy vui mừng là trên đường đến bệnh viện, Tiểu Nghê đã không còn ồn ào nữa. Chuyện này cũng khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Họ tới bệnh viện rất nhanh. Lúc Tiểu Nghê thấy Mặc Trì Úy thì lập tức chạy về phía anh.
“Sao các em lại tới đây?” Mặc Trì Úy hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tiểu Nghê, nhưng vẫn ôm cậu bé vào lòng.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Nó cứ ồn ào đòi tìm anh mãi, em hoàn toàn không còn cách nào khác nên chỉ có thể tới đây tìm anh thôi.”
Đường Tâm Nhan khẽ nói.
Thấy sắc mặt hơi tái mét của cô, trong đáy mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy lóe lên sự lo lắng.
“Em không sao, không cần lo cho em.”
Nhận ra sự quan tâm trong đáy mắt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cười mỉm nói, giọng nói ngọt ngào khiến người khác động lòng.
“Bố ơi, con muốn ở bên cạnh bố, con không muốn về.” Hai tay của Tiểu Nghê gắt gao ôm chặt lấy cổ Mặc Trì Úy, nói rõ ràng rằng không muốn về với Đường Tâm Nhan.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành Tiểu Nghê, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười vui vẻ và yên tâm.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn an ủi Tiểu Nghê, Đường Tâm Nhan vào nhà vệ sinh một mình.
“Đường Tâm Nhan, vậy mà tôi lại đụng phải cô.”
Vừa mới rửa tay xong thì nghe thấy giọng nói của Đường Vũ Nhu, điều này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan thật sự có một loại cảm giác kiểu oan gia ngõ hẹp.
“Xin lỗi, nhưng cô có thể làm như không nhìn tôi.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này thì trực tiếp đi ra ngoài cửa, nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị Đường Vũ Nhu chặn lại.
“Đường Vũ Nhu, mời cô tránh ra cho, đừng để tôi nghĩ rằng cô là một con chó… chắn đường.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng giễu cợt nói. Đối với một người phiền phức tìm cô hết lần này đến lần khác như Đường Vũ Như, cô sớm đã chán ghét không muốn tiếp xúc với cô ta rồi.
“Cô… cô dám mắng tôi sao? Đường Tâm Nhan, gan cô cũng lớn thật đó. Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cô thật tốt.”
Ánh mắt Đường Vũ Nhu hung ác, đột nhiên đẩy một cái về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan không ngờ được cô ta sẽ đột nhiên đẩy mình như vậy. Mặc dù đã kịp thời né sang một bên nhưng vì vẫn còn một vũng nước chưa kịp dọn sạch ở dưới nền nên Đường Tâm Nhan đã bị trượt chân, trực tiếp ngã xuống nền.
Thấy Đường Tâm Nhan ngã xuống, trên mặt Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười đắc ý.
“Nhớ kỹ, mãi mãi đừng làm kẻ thù của tôi.” Đường Vũ Nhu nói với thái độ ngạo mạn.
“Đau… đau quá.”
Đường Tâm Nhan cảm giác được một cỗ đau đớn truyền tới từ bụng nên phát ra một tiếng kêu đau.
“Đường Tâm Nhan, cô… cô đừng diễn kịch nữa.” Thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn ngồi dưới nền, hơn nữa biểu cảm trên mặt còn vô cùng đau đớn nữa thì Đường Vũ Nhu cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta chỉ muốn dạy dỗ Đường Tâm Nhan một chút thôi, chưa từng nghĩ sẽ làm gì cô. Một khi Đường Tâm Nhan xảy ra chuyện không may gì, Mặc Trì Úy anh… anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.
“Gọi… gọi bác sĩ đi.”
Bụng Đường Tâm Nhan càng ngày càng đau, đau đớn hét lên với Đường Vũ Nhu.
“Tôi…”
Đường Vũ Nhu vừa định chạy ra ngoài gọi bác sĩ, nhưng… nhưng lúc đi ra tới cửa, cô ta lại do dự, nghĩ tới khoảng thời gian gần đây, Phó Tư Thần nhắc lại những chuyện trước đây với Đường Tâm Nhan hết lần này hết lần khác ở trước mặt cô ta, Đường Vũ Nhu vô cùng ghen tị.
“Đường Vũ Nhu, nếu như… nếu như con tôi xảy ra chuyện không may gì, cho dù có biến thành quỷ, tôi cũng… tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.”
Đôi mắt phượng của Đường Tâm Nhan lóe lên tia khát máu dữ dội mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Nhu.
“Cho dù… cho dù có chuyện không may gì xả ra, thì cũng có… có liên quan gì tới tôi chứ? Là do cô quá vụng về nên mới bị ngã, tôi… tôi không làm gì hết.”
Sợ sẽ có người đi vào nhìn thấy, sau khi Đường Vũ Nhu nói xong câu này thì nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng Đường Vũ Nhu rời đi, Đường Tâm Nhan vô cùng tuyệt vọng. Cô nghiến chặt răng, dùng hết sức lực của cơ thể cố gắng lấy điện thoại ở trong túi áo ra gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy.
“Cứu… cứu em, em đang… em đang ở nhà vệ sinh.”
Sau khi nghe được giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lo lắng nói. Mặc dù chỉ có mấy chứ ngắt quãng, nhưng đã cô dùng hết sức lực của mình rồi.
Nhìn máu chảy ra từ giữa hai chân, Đường Tâm Nhan không có cách nào kiềm chế được đau đớn trong lòng.
Cục cưng, con nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Cơn đau khiến Đường Tâm Nhan hoàn toàn rơi vào hôn mê. Lúc Mặc Trì Úy vội vàng chạy tới nhà vệ sinh thì cảnh tượng mà anh nhìn thấy chính là Đường Tâm Nhan đang ngã trong vũng máu.