Quý Tịnh mặt không đổi sắc nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng phía trên, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: “Đại đa số chỉ có những người đàn ông vô năng mới lựa chọn dùng bạo lực để chiếm hữu một người phụ nữ.”
Sắc mặt người đàn ông đã hung ác đến cực điểm rồi. Quý Tịnh biết, cho dù cô ấy có nói những lời dễ nghe thì anh ta cũng sẽ không buông tha cho mình. Anh ta muốn cường bạo thì vẫn cứ sẽ cường bạo như vậy, căn bản không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.
Đương nhiên, cô ấy cũng không cần. Giữa cô ấy và anh ta trước giờ chưa hề có sự vuốt ve an ủi, chỉ có chiến tranh.
Nhìn người đàn ông âm trầm, hận không thể bóp chết mình ngay lập tức thì Quý Tịnh híp đôi mắt cong cong như vầng trăng, cười nhàn nhạt: “Tổng giám đốc Cố đang tức giận vì điều gì? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”
“Cô nói không sai.” Anh ta âm u nhìn Quý Tịnh, bàn tay đang bóp cằm dưới của cô ấy càng tăng thêm sức lực: “Đối phó với loại phụ nữ không biết tốt xấu như cô chỉ có thể dùng bạo lực chống lại bạo lực.”
Nói xong thì hung hăng gặm cắn môi cô ấy.
Cũng không thèm quan tâm đến thương tích mà anh ta đã để lại trên thân thể của cô ấy tối qua, thoắt một cái liền hung hăng xuyên thật sâu vào trong cơ thể Quý Tịnh. Một cơn đau đớn đột nhiên ập đến, Quý Tịnh há miệng không chút thương xót cắn vào cơ bắp chắc chắn ở bả vai. Trong miệng xộc lên một mùi máu tanh như gỉ sắt nhưng dường như cô ấy không cảm thấy, anh ta làm cô ấy đau thì cô ấy cũng sẽ không để cho anh ta dễ chịu.
Trong lúc Qúy Tịnh và Cố Tây Từ vật lộn với nhau thì Đường Tâm Nhan đã lái xe đến đoàn phim. Cô vừa đỗ xe xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Mặc Trì Úy.
Trong suốt chặng đường lái xe từ khu biệt thự Thủy Vân Gian đến đây, đã có đến mấy lần cô thất thần, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ. Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ “Chồng yêu” cô mới ý thức được chính vì Mặc Trì Úy mà cảm xúc của cô mới bị rối loạn như vậy. Cắn môi, cô do dự khoảng chừng mười giây.
Không có tắt điện thoại mà trượt vào nút nhận cuộc gọi. Giọng nói trầm thấp trong trẻo của người đàn ông vang lên bên tai: “Bà Mặc.”
Đầu mũi Đường Tâm Nhan có chút chua xót. Thực sự chỉ mới hôm qua nghe được giọng nói của anh lúc anh và Kiều Phi Nhi nói chuyện với nhau nhưng cô lại cảm thấy dường như đã cách cả một thời gian dài rồi chưa được nghe thấy giọng nói ấy. Có lẽ khi tâm trạng của con người không thoải mái sẽ cảm thấy thời gian trôi đi cực kỳ chậm chạp.
Cắn môi, cô nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
“Hôm nay mấy giờ em tan làm? Anh tới đón em.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh dường như đang phả vào tai, khóe mắt cô lại ửng hồng. Cô rất muốn hỏi anh, anh cũng đã có con với Kiều Phi Nhi rồi còn tới đây đón cô làm gì nữa. Nhưng lời nói sắp ra tới miệng lại không thể nói tiếp được nữa.
Trong lòng vô cùng bức bách, cô chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Phượng Cừ lái một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ngay bên cạnh xe của cô, lúc này cô mới nhớ ra, hai ngày trước Ninh Hoàn gửi thư mời cho cô, tối nay cô ấy sẽ tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền ở biển, muốn cô đưa theo Diệp Nhiễm cùng tới tham gia.
Vốn dĩ cô định chuẩn bị một món quà gửi cho cô ấy rồi về nhà nấu cơm cho Mặc Trì Úy nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết phải như vậy nữa.
“Tối nay em có việc khác rồi không thể chuẩn bị cơm tối cho anh, anh có thể ăn ở bên ngoài hoặc là tìm một người khác đi ăn cùng với anh.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, trong không gian yên tĩnh dường như cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh nặng thêm một chút: “Chuyện gì vậy?”
Bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan nắm chặt vô lăng, khóe miệng giương lên một đường cong tự giễu. Cô làm gì không kể việc lớn nhỏ, anh đều phải tra hỏi rõ ràng. Còn anh thì sao, chuyện gì cũng không muốn nói với cô. Kể cả nói với cô, cũng đều là những lời nói dối, lừa gạt. Đương nhiên, chuyện anh và Kiều Phi Nhi ở bên nhau, còn có một đứa con, hiển nhiên không có cách nào thẳng thắn với cô.
“Chuyện riêng, không tiện nói với anh.” Cô nhàn nhạt trả lời.