Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc sống không có Mặc Trì Úy, ngoại trừ cảm thấy khổ sở trong màn đêm yên tĩnh, thì những lúc khác Đường Tâm Nhan cảm thấy rất thoải mái.

Mỗi ngày hoàn thành tốt công việc phiên dịch, buổi tối gửi tài liệu đã dịch cho tổng biên tập, Đường Tâm Nhan không bao giờ trì hoãn công việc tới tận khuya.

Hàng ngày ăn xong bữa tối, cô sẽ đi dạo cùng con trai ở công viên dưới lầu, tuy rằng chỉ là những ngày bình đạm nhưng lại trôi qua vô cùng ấm áp.

“Tâm Nhan, con… gần đây con có liên lạc với Mặc Trì Úy không?”

Liễu Nguyệt không nhịn được đi tới trước mặt con gái nhẹ giọng hỏi.

Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.

“Không cần phải liên lạc, anh ấy không liên lạc với con sao con phải bám lấy anh ấy? Hơn nữa không phải dạo này chúng ta sống rất tốt sao?”

Đường Tâm Nhan cười nói, không muốn để mẹ lo lắng cho cô, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.

Nhìn hình ảnh con gái và cháu ngoại chơi đùa, trong lòng Liễu Nguyệt lại cảm thấy đau đớn, khi nào con gái và Mặc Trì Úy mới có thể tốt đẹp như lúc trước đây?

Khi trời sắp tối, Đường Tâm Nhan ôm con trai, nắm tay mẹ trở về chung cư.

Tắm cho con trai rồi dỗ cậu bé đi ngủ, Đường Tâm Nhan lại như mọi ngày, ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài, tuy rằng cảnh khuya rất đẹp nhưng cô lại không có tâm trạng để thưởng thức.

Một lúc lâu sau, bình ổn lại cảm xúc, Đường Tâm Nhan mới mở điện thoại ra gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tâm Nhan, cuối cùng cậu cũng chịu liên lạc với tớ, cậu đang ở đâu?”

Tuy rằng biết Đường Tâm Nhan bình an không có chuyện gì nhưng gần đây lại không chịu liên lạc với cô ấy, cho nên Cố Nhiễm Nhiễm vẫn vô cùng lo lắng, lúc này nhận được điện thoại của Đường Tâm Nhan, cô ấy kích động suýt nữa ngã xuống giường.

“Hiện giờ tớ sống rất tốt, ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta gặp mặt một chút đi.” Đường Tâm Nhan nói, giọng nói dịu dàng, dễ nghe vô cùng.

“Đương nhiên là rảnh rồi, có chuyện gì đi nữa tớ cũng sẽ gác sang một bên để gặp cậu.” Cố Nhiễm Nhiễm khoa trương nói.

Hai người hàn huyên một lúc, hẹn địa điểm gặp mặt sau đó mới cúp điện thoại.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi chăm sóc cho con trai, Đường Tâm Nhan rời khỏi chung cư, bắt xe tới quán cà phê gặp Cố Nhiễm Nhiễm.

Bởi vì tới sớm nên Đường Tâm Nhan cố tình chọn một bàn gần cửa sổ, gọi một ly cà phê Blue Mountain mà cô thích nhất.

Biết Cố Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ không ăn sáng, cô lại gọi cho Nhiễm Nhiễm một phần bánh kem và một ly nước cam.

Uống một ngụm cà phê có chút chua xót, Đường Tâm Nhan mới có thể bình tĩnh hơn một chút, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt cô khẽ ánh lên một nụ cười thích thú.

Cố Nhiễm Nhiễm đi vào quán, thấy Đường Tâm Nhan đang mỉm cười khiến cô ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn cô có vẻ gầy đi nhưng tâm trạng không tệ lắm, xem ra khoảng thời gian này sống khá tốt.

“Cô gái xấu xa, tớ tới rồi đây.”

Cố Nhiễm Nhiễm còn chưa vào tới nơi, giọng nói đã vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Nghe được giọng nói cô ấy, Đường Tâm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, một thời gian không gặp, cô gái này vẫn nóng vội như vậy.

Xem ra kế hoạch biến cô ấy thành người phụ nữ hiền thục của Trì Chi Hành hoàn toàn thất bại rồi.

“Tớ gọi bánh kem và nước cam cho cậu rồi này, mau ăn đi.” Đường Tâm Nhan cười nói.

Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở đối diện Đường Tâm Nhan.

Giống như bị bỏ đói nhiều ngày, vội vã nhấm nháp bánh kem.

“Gần đây cậu bận gì à? Sao cứ tắt di động mãi thế? Có phải cậu quên người bạn bạn này rồi không?” Ăn một miếng bánh kem, Cố Nhiễm Nhiễm lại bắt đầu chất vấn.

Biết ngay là cô ấy sẽ hỏi vấn đề này mà, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.

“Gần đây sống rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ, yên tâm đi, cho dù có xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ không quên người bạn như cậu đâu, hôm nay tớ tìm cậu có việc.”

Đường Tâm Nhan cười nói, khuôn mặt rạng rỡ ngày càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn.

“Nói đi, chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện tớ biết, tớ nhất định sẽ nói với cậu.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói với vẻ kiên định.

“Tớ…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Anh ấy có liên lạc với cậu không?”

Đường Tâm Nhan do dự một lúc rồi hỏi nghi vấn vẫn luôn giữ trong lòng, chuyện ly hôn vẫn chưa làm thủ tục xong xuôi, Đường Tâm Nhan vẫn có chút bất an.

“Anh ấy?” Nghe thấy từ này, Cố Nhiễm Nhiễm ngay lập tức xác định, ‘anh ấy’ trong lời của Đường Tâm Nhan chỉ có thể là Mặc Trì Úy.

Cố Nhiễm Nhiễm nhún vai.

“Anh ta không hề liên lạc với bọn tớ, hơn nữa gần đây, Chi Hành vẫn luôn đi công tác, có lẽ bọn họ cũng không có liên lạc gì.”

Tuy rằng biết câu trả lời này sẽ khiến Đường Tâm Nhan thất vọng, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm lại không muốn lừa cô.

Nghe được câu trả lời của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan đúng là rất thất vọng, cô cho rằng Mặc Trì Úy sẽ không liên lạc với mình thì chắc chắn sẽ liên lạc với Trì Chi Hành, nhưng không ngờ, anh cũng không liên lạc với người anh em tốt của mình.

Xem ra hiện giờ trong lòng anh chỉ có mỗi bệnh nhân Mạch Bạch Chỉ Thôi.

“Tâm Nhan, cậu… không sao chứ?”

Tuy rằng Đường Tâm Nhan không nói gì, nhưng sắc mặt cô cũng tái nhợt đi khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút không yên tâm.

Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.

“Kết quả như vậy tớ cũng đã nghĩ tới từ lâu cho nên không có gì bất ngờ, dù sao lúc trước khi tớ rời đi cũng đã để lại giấy thỏa thuận ly hôn cho anh ấy, nên tớ muốn nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn, nhưng không ngờ anh ấy còn không thèm quay về.”

Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, xem ra quyết định ly hôn của cô là đúng, dù sao thì trong khoảng thời gian này anh cũng không hề quan tâm đến cô và con, giữ lại một người chồng như vậy bên cạnh chỉ tổ gây thêm phiền phức cho anh.

“Cậu muốn ly hôn với Mặc Trì Úy sao?” Nghe thấy quyết định này của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng bất ngờ, thân là chị em tốt nhiều năm của Đường Tâm Nhan, chuyện tình cảm của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, cô ấy đều chứng kiến tất cả.

Một đôi nam nữ trải qua bao khó khăn vất vả mới có thể ở bên nhau, cứ như vậy mà ly hôn, không cảm thấy tiếc nuối sao?

“Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu không cần phải khuyên tớ đâu.”

Đường Tâm Nhan điềm tĩnh nói, giọng điệu cô vô cùng quả quyết.

Cố Nhiễm Nhiễm hiểu Đường Tâm Nhan, biết cô là một người phụ nữ nói được làm được, cô sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng nếu một khi đã quyết định, thì chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.

Chẳng lẽ, cô và Mặc Trì Úy nhất định phải dùng cách này để rời xa nhau?

“Tâm Nhan, nếu cậu có thời gian thì chúng ta cùng tới Mỹ tìm anh ấy, tớ đi với cậu, có chuyện gì thì có thể hỏi cho rõ ràng, như vậy không tốt hơn sao?”

Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói, cô ấy không hy vọng Đường Tâm Nhan vì nhất thời tức giận mà làm ra chuyện khiến bản thân mình hối hận cả đời.

Tới nước Mỹ tìm anh? Có thể không?

Đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Đường Tâm Nhan có chút suy nghĩ.

“Được, tớ sẽ sắp xếp một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK