Về mặt khác thì cô sợ hãi sau khi anh biết cô không còn là xử nữ thì sẽ thất vọng và ghét bỏ. Nhưng mà cô lại không muốn anh phải chịu đựng thống khổ đến như thế.
Nếu hai người đã dây dưa một chỗ cũng với nhau thì cô cần gì phải luôn từ chối anh, không thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng chứ?
Đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng bị lấp kín bởi làn hơi nước động tình, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc nét, tinh xảo như được người vẽ của anh, giọng nói mềm mại, dịu dàng: “Anh muốn, em sẽ cho anh… Nhưng mà, nếu em không phải là người tốt như anh nghĩ thì xin anh hãy giữ lại cho em một chút tự tôn, đừng ở trước mặt nói lời nhục nhã với em…”
Mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt, nhìn đôi mắt của cô, khuôn mặt trầm xuống vài phần: “Nói bậy bạ cái gì đấy? Sao anh lại có thể khiến em nhục nhã được?”
Đường Tâm Nhan cắn cắn cánh môi, không nói điều gì.
Chỉ hi vọng anh không phải là một người đàn ông xem trọng cái màng trinh của phụ nữ. Nếu không thì đoạn hôn nhân này của cô và anh, có lẽ cũng chỉ có thể qua được đêm nay, rồi đi thẳng đến đoạn kết thúc.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của anh, cô không hề giãy dụa, đôi tay vòng lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp lạnh lẽo kia. Ít khi có được lúc cô chủ động như thế, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy không ngừng.
Môi anh, vừa mềm vừa mỏng, lại lành lạnh man mát, giống hệt như thạch trái cây mềm mại.
Cô mút mút, học bộ dáng của anh khi hôn cô, thử thăm dò vào bên trong. Nhưng cô lại quá ngây ngô và non nớt, không hề cho chút kinh nghiệm nào, hơn nữa còn quá mức khẩn trương, rất nhiều lần đều cắn trúng môi anh.
Anh cũng không thèm sửa lỗi cho cô, để mặt cô cắn mút loạn xạ.
Cô mở mắt ra, nhìn bộ dạng muốn cười nhưng không cười kia của anh, liền thấy vừa buồn bực lại vừa quẫn bách.
Cô chủ động như thế rồi, sao anh lại không có chút phản ứng nào thế? Chẳng lẽ, anh không thích phụ nữ chủ động sao?
Đôi tay rời khỏi cổ anh, cô quay mặt đi, không hề liếc mắt nhìn anh một cái: “Em về phòng đây.”
“Được.” Anh thấp giọng nói, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô từ trên bàn đọc sách xuống.
Đường Tâm Nhan sờ sờ cổ áo sơ mi của anh, trong lòng có hơi buồn bực.
Chẳng lẽ cô quý trọng như thế khiến anh không muốn quý trọng nữa?
Mặc Trì Úy thả cô xuống, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, hôn lên cái trán thanh tú: “Chờ anh.”
Nghe được tiếng nước ào ào truyền đến, Đường Tâm Nhan nhìn qua lớp kính phòng tắm mờ mờ, nhìn thấy thân hình mông lung cao lớn đĩnh đạc của người đàn ông kia, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Khoảng chừng mười phút sau, Mặc Trì Úy đi ra từ phòng tắm.
Bên hông anh chỉ quấn thêm một chiếc khăn tắm buộc lỏng lẻo, lồng ngực to lớn rắn chắc, cơ bụng thấp thoáng, vô cùng có lực, còn có đường nhân ngư hoàn toàn để lộ ra bên ngoài, gợi cảm mị hoặc.
Bên dưới khăn tắm để lộ đôi chân dài, còn thon dài hơn cả những nam người mẫu catwalk trên sàn chữ T.
Anh vừa vẫy vẫy mái tóc ngắn ướt đẫm, vừa đi tới cạnh bên cô.
Nhìn thấy anh mỗi lúc một tiến lại gần mình thì cánh môi phấn nộn của cô hé mở, nhưng cô đang kinh ngạc vì dáng người tuấn mỹ đĩnh đạc đến không thể bắt bẻ được của anh, đến nỗi chỉ buộc một chiếc khăn tắm ngang hông thôi cũng có thể bày ra được vẻ tự phụ cao nhã như thế.
“Tâm Nhan, ngồi dậy đi em.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn ngồi thẳng thớm lại, anh cầm khăn lông lông tóc cho cô, sau đó lấy máy sấy tóc đến. Ngón tay thon dài luồn vào những sợi tóc dài của cô, cẩn thận sấy khô tóc cho cô.
Cả quá trình, cô đều ngồi ngơ ngác, ngây ngốc.
Mặc Trì Úy bị bộ dạng này của cô chọc cho bật cười: “Bà Mặc, bộ dạng này của em dường như là đã gấp đến không chờ nổi nữa rồi.”
Lần đầu tiên, Đường Tâm Nhan không phản bác lại anh, cô nâng ngón tay thon dài của mình lên, nhẹ nhàng xoa nắn hình dáng khuôn mặt tuấn tú rõ ràng của anh, giọng nói vô cùng khẽ khàng hỏi: “Mặc Trì Úy, về sau anh sẽ đối xử rất tốt với em, có đúng không? Sẽ không lừa em phải không anh?”
Anh nắm lấy tay cô, hôn hôn vào mu bàn tay.