“Tâm Nhan, cậu sao vậy?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xuống xe nhưng lại cứ đứng ở cổng bệnh viện mãi, Cố Nhiễm Nhiễm không nhịn được mà đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi đầy sự quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân mình.
“Không… không sao cả, tớ chỉ hơi khẩn trương, dù sao tớ và anh ấy cũng không gặp nhau một khoảng thời gian rồi.”
Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, trong giọng nói ngọt ngào lộ ra chút đau khổ.
“Gặp người đàn ông của mình thì có gì mà căng thẳng chứ? Tin tớ đi, chỉ cần cậu nói ra hết, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu thôi.” Cố Nhiễm Nhiễm an ủi.
Đường Tâm Nhan gật đầu, sau đó đi vào bệnh viện với Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành.
Ba người nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ, gần đây cô ta đã trải qua điều trị, tình hình đã khôi phục lại rất nhiều, cô ta đã có thể chuyển từ phòng hồi sức đặc biệt sang phòng bệnh bình thường rồi.
Nhìn thấy trong phòng bệnh có bốn người y tá đang tận tình chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, đôi môi đỏ của Đường Tâm Nhan nở nụ cười châm biếm nhàn nhạt, xem ra anh ấy thật sự rất quan tâm tới Mạnh Bạch Chỉ, nếu không thì sao có thể sắp xếp nhiều y tá đến như vậy?
“Các người… sao các người lại tới đây?” Nhìn thấy ba người Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vừa tỉnh dậy liền vô cùng kinh ngạc, cô ta không dám tin vào mắt mình nữa.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, để bản thân mình bình tĩnh hơn, nụ cười nhạt xinh đẹp luôn treo trên khuôn mặt xinh xắn.
“Tôi tới tìm chồng tôi.”
Mặc Trì Úy vẫn chưa ký tên lên giấy ly hôn, bàn thân cô hà tất phải đẩy anh ra ngoài làm gì?
“Cô tới tìm A Lãnh? Anh ấy không có ở đây.” Mạnh Bạch Chỉ nói.
“Không có ở đây?” Đường Tâm Nhan hoài nghi nhìn Trì Chi Hành: “Không phải cậu nói với tôi, anh ấy sẽ ở đây sao?”
Đối diện với lời truy vấn của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành thật sự không biết trả lời cô sao nữa.
“Tâm Nhan, A Lãnh, anh ấy không muốn gặp cô, vậy nên anh ấy đã đi về rồi.” Trì Chi Hành đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Đường Tâm Nhan thế nào thì Mạnh Bạch Chỉ lại mở miệng lần nữa.
Quả nhiên y như lời anh tư nói, Mạnh Bạch Chỉ này đã trở thành người nắm giữ quan trọng nhất trong chuyện này, xem ra anh tư sớm đã nghĩ tới cô ta sẽ nói dối.
“Anh ấy không muốn gặp tôi?” Nghe thấy câu trả lời như này, Đường Tâm Nhan cảm thấy đầu mình như nổ bùm một cái, cô không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông của mình vậy mà… vậy mà lại lựa chọn lẩn trốn không gặp khi mình đi tới tận cửa tìm anh như này. Đây không phải là quá tàn nhẫn với cô rồi hay sao?
“Tâm Nhan…” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan bởi vì lời Mạnh Bạch Chỉ nói mà suýt chút nữa ngã xuống, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức dìu cô ngồi xuống ghế sofa.
“Tớ không sao.” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi xách ra.
Nhìn thấy cô định gọi điện, Mạnh Bạch Chỉ nằm trên giường bệnh vô cùng căng thẳng.
“Cô không cần gọi điện cho A Lãnh thôi, anh ấy căn bản không muốn nghe thấy giọng của cô.”
Nghe câu này của Mạnh Bạch Chỉ, đôi mắt màu hạnh nhân của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm người cô ta.
Trì Chi Hành đứng bên cạnh, cậu ta nhìn về phía Mạnh Bạch Chỉ, trong mắt cô ta đều là sự miệt thị, xem ra anh tư có thể nhìn ra được suy nghĩ của Mạnh Bạch Chỉ, vậy nên mới rời khỏi bệnh viện.
Thế nhưng màn kịch này thật sự cần có sự “phối hợp” của cô ta.
”Nếu như anh ấy không nghe máy, tôi vẫn sẽ kiên trì gọi. Cô Mạnh, xin cô hãy nhớ cho, cho tới hiện tại, tôi… vẫn là vợ của anh ấy, còn cô, chẳng qua chỉ là bạn gái cũ, bị anh ấy vứt bỏ mà thôi.”
Sau khi phẫn nộ nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cứ thế quay đầu rời khỏi phòng bệnh, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lo lắng Đường Tâm Nhan xảy ra chuyện gì, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đi ra ngoài.
“Trì Chi Hành… anh… anh đợi đã.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan rời đi, Mạnh Bạch Chỉ thở phào một hồi, thế nhưng khi Trì Chi Hành chuẩn bị rời đi, nhưng cô ta lại gọi cậu ta lại.
Trì Chi Hành thản nhan cong môi lên.
“Các cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với bạn tôi.” Mạnh Bạch Chỉ yếu ớt nói với mấy y tá ở bên cạnh.
Sau khi mấy y tá rời đi, cô ta lập tức ngồi dậy.
“A Lãnh đâu? Anh ấy đang ở đâu? Tại sao khoảng thời gian gần đây anh ấy không tới thăm tôi sao?” Mạnh Bạch Chỉ gấp gáp hỏi.
Với câu hỏi này của cô ta, khóe môi Trì Chi Hành nở nụ cười châm biếm nồng đậm.
“Anh Tư đã nhìn rõ cô là người như nào rồi, vậy nên không xuất hiện cũng là chuyện bình thường. Mạnh Bạch Chỉ, màn kịch hôm nay của cô không tệ đâu, có lẽ đợi sau khi cơ thể hồi phục, có thể xem xét phát triển trong giới giải trí, nói không chừng sẽ nhận được mấy cái vòng nguyệt quế ảnh hậu đấy.”
Nói xong mấy câu này, Trì Chi Hành cứ thế rời quay đầu rời đi.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi trên ghế ở bên ngoài phòng bệnh, cô không ngừng ấn số của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành bất lực lắc đầu.
“Trì Chi Hành, anh tư của anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Anh ấy thật sự định chia tay với Tâm Nhan ư?” Khi Đường Tâm Nhan gọi điện thoại, Cố Nhiễm Nhiễm giận dữ đi tới trước mặt Trì Chi Hành, phẫn nộ chất vấn.
Đối diện với sự chất vấn của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành bất lực.
“Chuyện của bọn họ sao anh biết được chứ? Hơn nữa lần này anh tới đây để công tác, nếu như không phải tối hôm qua điều tra ra được bệnh viện mà Mạnh Bạch Chỉ nằm, anh và các em cũng như nhau, không biết chút chuyện gì cả.”
Trì Chi Hành nghiêm túc nói, chỉ sợ bị Cố Nhiễm Nhiễm nhìn ra được tâm tư của mình, dù sao nói dối với người phụ nữ của mình chuyện này là một chuyện rất không hay.
“Nếu như anh ta và Tâm Nhan chia tay, anh ta hính là… một tên tra nam chính hiệu.”
Nói xong câu này, Cố Nhiễm Nhiễm mới quay về bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Thế nào rồi? Có nghe điện thoại không?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi.
Thật ra không cần Đường Tâm Nhan trả lời, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt cô, Cố Nhiễm Nhiễm cũng có thể đoán ra được đáp án.
Đường Tâm Nhan kiên quyết gọi cho Mặc Trì Úy, khi cô sắp từ bỏ thì cuối cùng bên tai cũng vang lên giọng nói của Mặc trì Úy.
“Mặc Trì Úy, anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng Mặc Trì Úy, cô lập tức phẫn nộ hét lên.
Anh tư nghe điện thoại rồi hả? Không phải anh ấy nói sẽ không nghe điện thoại hay sao? Lẽ nào bởi vì Đường Tâm Nhan gọi nhiều quá nên anh ấy không nhẫn tâm rồi?
Anh tư à anh tư, anh phải kiên trì đấy, nếu không thì kế hoạch của chúng ta sẽ lãng phí hết.
Trì Chi Hành căng thẳng nhìn Đường Tâm Nhan.
“Bây giờ anh không muốn gặp em, vậy nên… em quay về đi, anh còn phải ở lại nơi này tiếp tục chăm sóc Bạch Chỉ nữa, còn về chuyện đơn ly hôn, anh đã nhìn thấy rồi, đợi sau khi anh ký xong anh sẽ gửi về nước cho em.”
Giọng Mặc Trì Úy trầm thấp mà lại lộ ra sự khàn khàn, văng vẳng bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… anh đồng ý rồi?” Mặc dù bản thân mình đã quyết định ly hôn, nhưng khi nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy trái tim mình dường như bị một con dao hung hăng đâm vào.
Cơn đau này nhanh chóng bao trùm lấy cả người cô, khiến cô mất kiểm soát, cứ thế ngã xuống đất.