Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu con trai đang ngủ rất say, nhưng điều Đường Tâm Nhan không ngờ là Mặc Trì Úy lại thực sự ngủ gục trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng con trai mình.

Ghế sô pha thực sự quá nhỏ, khiến tư thế của anh trông rất khó coi.

Người đàn ông thúi đáng ghét, anh cứ định ở đây mãi sao?

Lẽ nào anh đã quên rằng cô và anh đã ly hôn rồi sao?

Đường Tâm Nhan càng nghĩ lại càng tức giận, nhất là khi nghĩ đến việc Mặc Trì Úy bạc tình ngó lơ, không quan tâm đến hai mẹ con cô để chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ thì lửa giận trong lòng cô càng bùng cháy mạnh mẽ.

Cô nhặt chiếc gối bên cạnh sau đó đập thẳng lên người của Mặc Trì Úy.

Tuy rằng động tác rất nhanh nhưng đã khiến anh tỉnh dậy.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đứng ở bên cạnh mình, trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười cưng chiều vô hạn.

“Đi ra ngoài, nhà của tôi không chứa chấp anh đâu.” Đường Tâm Nhan giận dữ hét lên.

Thấy cô có ý muốn đuổi anh rời đi, trên mặt Mặc Trì Úy tỏ vẻ bất lực.

“Được rồi, anh đi đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, Mặc Trì Úy đành phải xoay người rời khỏi phòng.

Vừa bước ra khỏi nhà, Đường Tâm Nhan đã đóng sập cửa lại, không hề có ý định níu kéo anh ở lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, vẻ mặt Mặc Trì Úy chua xót, cô hận anh tới mức như thế này sao?



Nghĩ đến việc Trình Tử Thanh sống ở ngay bên cạnh nhà cô, đôi mắt hoa đào tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của anh lập tức nheo lại một cách đầy nguy hiểm.

Mặc dù Mặc Trì Úy đã rời đi nhưng Đường Tâm Nhan làm việc liên tục trong thời gian dài lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Rốt cuộc anh có ý gì? Tại sao lại đến tìm cô nữa? Mặc Trì Úy, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi, đảo lộn cuộc sống của tôi?

Khó khăn lắm tâm trạng cô mới bình tĩnh trở lại mà bây giờ lại vì sự xuất hiện của Mặc Trì Úy nó lại làm dấy lên từng đợt sóng trong lòng cô.

Nghe Trì Chi Hành nói Cố Nhiễm Nhiễm mới biết hôm nay Mặc Trì Úy đã đi tìm Đường Tâm Nhan, ngay sáng sớm ngày hôm sau, Cố Nhiễm Nhiễm đã tức tốc chạy đến nhà Đường Tâm Nhan.

Mãi cho đến lúc rạng sáng Đường Tâm Nhan mới từ từ nhắm mắt lại, đang nằm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô thực sự rất buồn ngủ.

Nhưng vì sợ đánh thức con trai bảo bối nên Đường Tâm Nhan vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

“Nhiễm Nhiễm, sao cậu đến sớm vậy?” Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng ở cửa.

Cô mệt mỏi thả mình trên ghế sô pha.

“Cậu tính như thế nào?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi thẳng, cô ấy tin Đường Tâm Nhan hiểu ý mình.

Đường Tâm Nhan khẽ nhướng mày.

“Cuộc sống của tớ sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, hơn nữa bây giờ tớ đang sống với con trai rất vui vẻ, không cần phải chen thêm người nào nữa, vì vậy anh ấy … sẽ không và cũng không đủ tư cách bước vào cuộc sống hạnh phúc của hai mẹ con tớ.”

Giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan rất cứng rắn, cương quyết.

Cố Nhiễm Nhiễm không ngạc nhiên trước câu trả lời của Đường Tâm Nhan, nhưng cô ấy cũng không thể đảm bảo liệu Mặc Trì Úy có tìm đến đây lần nữa hay không.

Bởi vì buổi chiều còn có chuyện, Cố Nhiễm Nhiễm đã ở nhà Tâm Nhan cả buổi sáng, nên đến trưa mới rời đi.

Sau khi cô ấy rời đi, Đường Tâm Nhan ngủ bù một lúc, mãi cho đến khi giọng nói của con trai vang lên bên tai, cô mới mở mắt.

Sau khi nhìn thời gian, thấy đã đến giờ con trai phải ăn trưa, Đường Tâm Nhan đẩy cậu bé vào phòng bếp, chuẩn bị làm một vài món mà cậu bé thích ăn.

Khi cô đang suy nghĩ xem nên làm món gì thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lại là ai nữa đây? Lẽ nào là Nhiễm Nhiễm?

Đường Tâm Nhan đi ra mở cửa.



“Chào bà Mặc, đây là bữa trưa được chuẩn bị đặc biệt cho bà và con trai.” Có hai người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa nhà, nhưng có điều trên tay hai người họ xách mấy hộp cơm mang về từ khách sạn nổi tiếng nhất thành phố.

“Các anh, đây là …” Khi nghe thấy hai người xưng hô với mình như vậy, Đường Tâm Nhan có chút kinh ngạc, bây giờ lại nhìn thấy hai người tay xách nách mang mấy hộp cơm, Đường Tâm Nhan thì lại càng thêm kinh ngạc, trong lòng tràn đầy khó hiểu.

“Cái này là được chuẩn bị cho cô và đứa nhỏ.”

Khi hai người đàn ông thấy cô vẫn chưa nhận lấy hộp cơm, họ dứt khoát đặt chiếc hộp dưới chân cô, sau đó quay người rời đi.

Khi Đường Tâm Nhan phản ứng lại thì hai người họ đã đi xa.

Nhìn mấy chiếc hộp xếp dưới chân mình, cô tỏ vẻ bất lực, nhưng lại cầm những chiếc hộp đến nhà ăn.

“Ting ting tang …” Vừa bế con trai đặt vào xe đẩy thì chuông điện thoại vang lên, Đường Tâm Nhan liếc nhìn một cái, thấy là số điện thoại của Mặc Trì Úy, cô liền cúp máy mà không chút nghĩ ngợi.

Điều mà cô không ngờ là điện thoại lại đổ chuông lần nữa.

Nhìn thấy đó vẫn là số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút tức giận, cô nhanh chóng ấn nút trả lời.

“Anh Mặc này, thân là chồng cũ của tôi đã bị tôi đuổi ra khỏi cửa rồi nhưng lại liên tục gọi điện cho người vợ cũ là tôi đây, anh không sợ người phụ nữ của mình sẽ lên cơn ghen sao?”

Giọng nói của Đường Tâm Nhan tràn đầy sự chế giễu.

Nghe rõ mồn một lời mỉa mai của cô, Mặc Trì Úy ở bên kia điện thoại thở dài bất lực.

“Em đã nhận được cơm trưa chưa? Những món đó đều là anh đã dặn dò bếp trưởng làm riêng cho em và con, dạo này em gầy lắm, ăn nhiều một chút nhé.” Giọng nói từ tính, mê hoặc như rượu ủ ngàn năm vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Đây là cái kiểu gì vậy? Chồng cũ quan tâm vợ cũ à? Hừ.

“Mặc Trì Úy, tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Nếu như anh dám quấy nhiễu tôi, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, còn về chuyện anh bảo người mang cơm trưa đến cho tôi, xin lỗi, tôi sẽ không ăn đâu.”

Nói xong, Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, đổ hết phần cơm trưa mà nhân viên giao hàng vừa giao đến.

“Mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con nhé.”

Đổ sạch phần cơm trưa do bếp trưởng chuẩn bị, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có chút áy náy với những người đầu bếp này, dẫu sao thì mỗi món ăn nấu ra, đều là hạnh phúc của họ.

“Cốc cốc cốc …” Tiếng gõ cửa lại vang lên khiến Đường Tâm Nhan thực sự bất lực, nhà cô khi nào lại có nhiều khách không mời như vậy?



Đầu mày cau chặt nhưng cô vẫn đi ra mở cửa.

“Bà Mặc, đây là bữa trưa của bà và cậu chủ nhỏ.”

Lại là hai nhân viên giao hàng lúc nãy, trong tay họ lại cầm những món y sì.

“Mấy người không thấy nhàm chán sao? Tôi sẽ không nhận đâu.”

Hai người đàn ông trực tiếp đặt bữa trưa dưới chân của Đường Tâm Nhan.

“Bà Mặc, tổng giám đốc Mặc đã dặn dò, nếu như cô đổ đồ ăn đi, chúng tôi sẽ lại giao đến tiếp.”

Hai người đàn ông cung kính nói.

Mặc Trì Úy chết tiệt, anh thật là vô vị.

Đường Tâm Nhan không thèm nghĩ ngợi, ném đồ ăn dưới chân vào thùng rác trước cửa, rồi đóng sập cửa lại.

Sau khoảng nửa giờ, cửa lại vang lên.

“Nếu mấy người còn dám giao đồ ăn nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

Đường Tâm Nhan mở cửa, hét vào mặt hai người đang đứng bên ngoài.

“Bà Mặc, nếu cô không ăn những đồ ăn này, chúng tôi … chúng tôi và các đầu bếp trong nhà hàng sẽ bị đuổi việc mất.”

Một trong hai người đàn ông mở miệng tràn đầy cầu khẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK