Ngay cả khi cô ta đã thấy rằng Đường Tâm Nhan đang cố tình, thế nhưng Phó Tư Thần vẫn đi theo Đường Tâm Nhan.
Lúc thanh toán, nhân viên bán hàng đưa tờ hóa đơn cho Phó Tư Thần: “Tổng cộng của quý khách là bảy mươi mốt tỷ rưỡi.”
Nhìn thấy hóa đơn, Phó Tư Thần co giật khóe miệng: “Có tính nhầm không?”
Quý Tịnh cầm chiếc cà vạt trong tay, không khỏi mỉm cười: “Ai da, mỗi bộ quần áo đều mua với giá gấp đôi, tôi cứ tưởng anh có nhiều tiền lắm, hóa ra đến 71 tỉ cũng chẳng có.”
Phó Tư Thần rút thẻ từ trong ví: “Ai nói tôi không đủ tiền mua?”
Đường Vũ Nhu vốn dĩ chỉ muốn làm Đường Tâm Nhan không vui nhưng cô ta không ngờ lại có kết quả này.
Bỏ ra hơn 71 tỉ để mua một vài bộ quần áo không phù hợp với mình, thật sự là không đáng giá.
Cô ta kéo Phó Tư Thần sang một bên và nói nhỏ: “Gần đây bố rất có ý kiến với anh, nếu ông ấy mà biết anh bỏ ra hơn 71 tỉ để mua vài bộ quần áo thì anh nhất định sẽ bị giáo huấn đấy…”
“Nếu mua không nổi thì cũng đừng giả trang mình là người giàu có chứ!” Nhân viên bán hàng thì thầm.
Phó Tư Thần nhìn Đường Tâm Nhan, anh ta cắn răng đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ đi.”
Đường Vũ Nhu thấy vậy thì cũng không khuyên nữa, nhìn Đường Tâm Nhan khiêu khích: “71 tỉ đã là gì, ở trong mắt của chồng tôi chẳng đáng là bao.”
Sau đó, cô ta vuốt ve bụng dưới của mình: “Em gái, chị biết trong lòng của em ghen tị với chị, oán hận chị, nhưng em cho rằng thủ đoạn nho nhỏ này là có thể làm hại tới chị và chồng của chị hay sao? Em sai rồi, cho dù là hơn 7000 tỉ, chồng của chị cũng chẳng để mắt đâu.”
Đường Tâm Nhan đang nhắn tin với Mặc Trì Úy, cho nên cô hoàn toàn không quan tâm đến những gì Đường Vũ Nhu nói, trên mặt của cô cũng thản nhiên, chẳng hề tỏ ra ghen tị hay đố kỵ gì cả.
Cô càng bình tĩnh bao nhiêu thì Đường Vũ Nhu càng bực bội bấy nhiêu. Cảm giác đó giống như một viên sỏi ném xuống biển mà chẳng có tiếng vang nào.
Quý Tịnh nhìn Đường Vũ Nhu cứ như đang nhảy nhót trong vở nhạc kịch của riêng mình, cô ấy cười với vẻ chế nhạo.
Nhìn Đường Tâm Nhan đang nhắn tin, cô ấy nói: “Chúng ta đến cửa hàng khác xem thử đi!”
Hai người vừa định đi ra ngoài, thì nhìn thấy một thân ảnh kiêu ngạo, tuấn tú đang bước tới
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan sửng sốt: “Sao anh lại ở đây?”
“Lúc em trả lời tin nhắn, tình cờ anh có công chuyện ở bên này.” Nhìn thấy cô, đôi mắt đen và sâu của anh lập tức dịu đi.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đi vào, nhân viên bán hàng vội vàng tiến lại lễ phép chào hỏi. Nhìn thấy cảnh này, Đường Vũ Nhu rất ngạc nhiên. Đôi mắt, trộm liếc nhìn phía Mặc Trì Úy.
Tuấn Mỹ lạnh lùng và cao quý, đẹp trai ngời ngời, toát lên vẻ cao quý và thanh nhã cả từ trong ra ngoài. Cơ duyên của Đường Tâm Nhan từ đâu mà gặp được một người đàn ông tinh tế và đắt giá như vậy?
Mặc Trì Úy nắm lấy bờ vai mảnh mai của Đường Tâm Nhan, mang cô đi trước, rồi nói với nhân viên bán hàng: “Lấy bảy mươi mốt tỷ rưỡi tỉ đó quyên góp cho viện phúc lợi dưới danh nghĩa vợ của tôi Đường Tâm Nhan”
Ngay khi anh vừa nói xong, Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu đều sững sờ.
Khi Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy rời đi, Phó Tư Thần hỏi nhân viên bán hàng với vẻ mặt âm trầm: “Anh ta là ai?”
Nhân viên bán hàng trả lời câu hỏi của Phó Tư Thần: “Ngài ấy là ông chủ của trung tâm mua sắm của chúng tôi.”
Phó Tư Thần: “…”
Vậy có phải Đường Tâm Nhan đang giúp Mặc Trì Úy lừa tiền của anh ta phải không?
Đường Vũ Nhu nghiến răng nghiến lợi, mất hơn 71 tỉ, toàn bộ đều rơi vào người của Đường Tâm Nhan
Cô ta làm việc thiện, lại còn nhận được tiếng thơm! Vậy còn Mặc Trì Úy là thần thánh phương nào?
Anh ta không biết Đường Tâm Nhan đã kết hôn hai lần hay sao, là tàn hoa bại liễu hay sao?