Anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lí bình thường. Bị cô cự tuyệt nhiều lần như vậy, anh ta cũng dần dần mất kiên nhẫn. Chuyện làm cho anh ta không thể chịu đựng được nhất là sau khi cô cự tuyệt anh, lại ngay trong đêm tân hôn cùng người đàn ông anh chán ghét nhất ở cùng một chỗ.
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nhìn Phó Tư Thần, đè xuống đau đớn lan tràn trong lồng ngực, âm thanh đứt quãng nói . Bạn có biế𝘁 𝘁𝐫ang 𝘁𝐫𝓾𝘺ện ⩵ 𝑇𝐫U𝐦𝘁𝐫𝓾𝘺 ện.Vn ⩵
“Đã như vậy, lúc nào làm thủ tục ly hôn?”
Nghe cô muốn ly hôn, Phó Tư Thần sắc mặt đại biến, anh ta giật môi dưới
“Cô là đệ nhất mỹ nhân ở An Thành, cho nên còn có thể đổi được không ít lợi ích, tại sao tôi lại phải ly hôn?”
Mặc dù hận cô lả lơi ong bướm, nhưng anh chưa bao giờ cân nhắc qua việc thả cho cô tự do. Vừa tưởng tượng tới việc triệt để mất đi cô, biến thành người xa lạ với cô, trong lòng anh ta liền cảm thấy buồn bực. Đường Tâm Nhan bước tới hung hăng tát thẳng vào mặt Phó Tư Thần
“Khốn nạn!”
Phó Tư Thần không hề né tránh, cứng rắn chịu đựng một cái tát của Đường Tâm Nhan, bên phải khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt sưng đỏ.
Đường Vũ Nhu thấy vậy liền đau lòng không thôi. Ánh mắt cô ta đầy trách cứ nhìn về phía Đường Tâm Nhan
“Chính cô không giữ mình trong sạch bây giờ còn có mặt mũi trách cứ Tư Thần sao? Nếu là cô an phận thủ thường thì Tư Thần cũng sẽ không làm vậy…A…”
Còn chưa dứt lời, trên khuôn mặt ôn nhu cũng ăn một bàn tay. Đường Vũ Nhu đỏ mắt vừa muốn nói chuyện, Đường Tâm Nhan đã trở tay lại tát thêm một cái nữa. Đường Vũ Nhu che khuôn mặt đỏ bừng đau đớn, cô ta trừng mắt khó tin nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cong môi cười lạnh
“Cái tát đầu tiên là vì cô quyến rũ Phó Tư Thần sau lưng tôi! Còn cái tát thứ hai là vì Phó Tư Thần hiểu lầm tôi, hủy hoại tôi chắc chắn không thể thiếu cô bên gối thổi gió, thêm mắm thêm muối!”
Nước mắt Đường Vũ Nhu liền chảy đầy mặt, ánh mắt lại một mực rơi vào trên mặt Phó Tư Thần, cô ta ủy khuất lên án
“Tư Thần, anh xem Đường Tâm Nhan, cô ta không chỉ có đánh anh lại còn đánh cả em, anh không phải nói bây giờ em là người phụ nữ anh yêu sao? Anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em!”
Phó Tư Thần mím chặt môi không nói gì, hai mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan, giống như muốn đem cô lóc xương lột da vậy.
Mặc dù hận cực kỳ bộ dáng một người phụ nữ ngang ngược, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không có ra tay với cô dù chỉ là một đầu ngón tay. Đường Vũ Nhu thấy Phó Tư Thần không có giúp cô hả giận, trong nội tâm cô vừa tức vừa không cam lòng, hận không thể tiến lên cào nát khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của Đường Tâm Nhan ra.
“Đường Tâm Nhan, về sau cô ở trong nhà an phận thủ thường cho tôi đừng có mà ra ngoài dụ dỗ tên đàn ông nào khác, nếu không, cái chuyện bắt cô để đổi lợi ích, sẽ còn phát sinh một lần nữa đấy!”
Thật ra tối hôm qua anh ta cùng với Giám đốc Hoàn Hải đã bàn bạc xong, chỉ cần Đường Tâm Nhan không muốn, tên Giám đốc đó liền sẽ không miễn cưỡng cô. Sâu bên trong lòng anh ta vẫn muốn cho Tâm nhan một cơ hội, nếu như cô có thể giữ mình trong sạch, không còn lả lơi ong bướm, anh ta nguyện ý trở về nhà. Thế nhưng cô lại để cho anh ta thất vọng, anh ta đợi cô ở nhà cả một đêm nhưng cô vẫn không hề trở về.
Phó Tư Thần ôm Đường Vũ Nhu rời khỏi phòng nghỉ, Đường Tâm Nhan quay người, nhìn bóng lưng của bọn họ, cơ thể cô lung lay, cong môi cười đầy bi thương
“Phó Tư Thần, tôi sẽ nghĩ biện pháp để anh phải ly hôn!”
Phó Tư Thần nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, cơ thể cao lớn bỗng ngẩn người. Hai mắt đỏ ửng, anh ta hơi ngửa đầu, đẩy đi lớp sương mù trong hốc mắt.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, anh ta cùng Đường Tâm Nhan, đã chán ghét nhau đến mức này?