Mục lục
Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Trì Úy lấy điện thoại ra, đi ra ngoài gọi điện.

Sau khi kêu người tra ra địa chỉ chỗ ở của Đường Tâm Nhan, anh lái xe rời đi biệt thự.

Nửa giờ sau, xe chạy vào nơi ở của Cố Nhiễm Nhiễm.



Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan đang ngồi trên sô pha ăn trái cây nói chuyện phiếm, Đường Tâm Nhan còn không chưa nghĩ xong, có muốn đến biệt thự của Mặc Trì Úy không.

Cô biết, anh đã nói rồi, nếu cô bắt lấy cơ hội, có thể sẽ làm anh nhớ tới cô.

Như vậy, hai người có thể trở lại như trước kia.

Nhưng nếu một tháng sau, anh không nhớ lại thì sao?

Sau khi cô càng lún sâu, lại bị anh đuổi đi thì sao?

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cố Nhiễm Nhiễm ăn nho, nghi hoặc nói nhỏ: “Đêm rồi ai còn bấm chuông vậy?”

Đi ra cửa, kiễng chân lên nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Nhìn Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm trợn to mắt, cô ấy không mở cửa, mà chạy vào phòng khách nói với Đường Tâm Nhan: “Mặc Trì Úy, anh ta đến đây, sao anh ta biết chỗ chúng ta ở?”

Tim Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng.

Cắn môi, cô nói với Cố Nhiễm Nhiễm: “Cậu nói với anh ta, tớ không có ở đây.”



Cố Nhiễm Nhiễm: “…”

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi vào phòng ngủ, Cố Nhiễm Nhiễm lại đi ra cửa, sau khi dừng lại vài giây rồi mới mở cửa ra.

Nhìn thấy một người đàn ông trong một thân đen với hơi thở lạnh thấu xương, Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đích nói: “Tổng giám đốc Mặc từ xa đến, không biết đến nhà tôi làm gì? Là tới đánh nhau sao? Bà đây có thể đồng ý với anh!” Nghĩ đến đoạn thời gian anh làm cho Tâm Nhan đau lòng như vậy, cô ấy hận không thể một cước đá bay người đàn ông này.

Bà cô? Nghe thấy xưng hô của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy híp mắt lại, sắc bén nói: “Không có sự kiểm soát của Chi Hành, cô quả thật càng ngày càng làm càn!”

“Không cần nhắc tôi người đàn ông đó, tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa.” Cố Nhiễm Nhiễm sắc mặt càng thêm khó coi.

“Tôi tìm đến Đường Tâm Nhan.” Rõ ràng không muốn nói nhiều với Cố Nhiễm Nhiễm, anh đẩy cô ấy ra, lập tức đi vào phòng khách.

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của anh,tức giận đích đuổi theo: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh đã từng làm Tâm Nhan đau khổ, anh trước kia, yêu cô ấy như vậy, nhưng còn bây giờ? Anh nhớ rõ mọi người, nhưng không nhớ cô, anh rốt cuộc có ý gì?”

Nghĩ đến bộ dạng Đường Tâm Nhan đau khổ vì sự thờ ơ của Mặc Trì Úy, lửa giận trong mắt Cố Nhiễm Nhiễm càng bùng cháy mạnh mẽ.

Nghe những lời này của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày, lộ vẻ nghi ngờ: “Tôi từng yêu cô ta?”

Anh muốn nhớ lại những hình ảnh này, nhưng ngoại trừ đau đầu cái gì cũng không nhớ được.

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, anh rất yêu cô ấy.”

Mặc Trì Úy nhếch môi, không muốn nói chuyện này với Cố Nhiễm Nhiễm: “Cô ấy đâu?”

“Không có ở đây.”

Mặc Trì Úy híp mắt: “Không có ở đây?”

Mặc Trì Úy đi thẳng đến cánh cửa phòng đóng chặt, vừa muốn gõ cửa, người ở bên trong đã mở cửa phòng ra.

Đường Tâm Nhan biết không thể tránh khỏi, chỉ có thể mở cửa.

Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vẻ mặt phức tạp nói: “Anh đến đây làm gì?”

“Cô không đến biệt thự, tôi tới đón cô.” Mặc Trì Úy thản nhiên nói, giọng nói trầm thấp không nghe ra được cảm xúc gì.

“Anh ấy tới đón cậu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe lời nói của Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm chạy nhanh đến trước mặt Đường Tâm Nhan, sốt ruột hỏi.

“Tớ…”

Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm qua một bên, kể chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Tây cho cô ấy nghe.

Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nhìn Đường Tâm Nhan: “Cậu quyết định trở về với anh ta? Tâm Nhan, cậu phải chuẩn bị tâm lý, Mạnh Bạch Chỉ đó, tớ sợ cô ta không lương thiện, hiện tại Mặc Trì Úy không nhớ cậu, tớ sợ cậu trở về sẽ đau khổ nữa.”



“Bây giờ tớ cũng rất mâu thuẫn, tối hôm qua sau khi anh ta biết tớ làm người giúp việc bên cạnh anh ta, dáng vẻ và giọng điệu của của anh ta đều rất đau lòng…”

Đường Tâm Nhan còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã đến trước mặt cô: “Cơ hội chỉ có một lần, cô có chắc là không trở về với tôi không?”

Một câu ngắn gọn, lại làm cho trái tim Đường Tâm Nhan rung động, ánh mắt sáng ngời của cô dừng trên người Mặc Trì Úy.

Nghĩ đến anh từng đối xử tốt với cô, cán cân trong lòng cô bắt đầu nghiêng ngả.

Anh chỉ là không nhớ rõ cô, nếu anh có ký ức từng ở bên cô, anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô!

Chẳng lẽ, cô thật sự muốn tặng anh cho người phụ nữ khác?

Cô có nên cho chính mình, cho Mặc Trì Úy một cơ hội nữa không?

Nhưng nghĩ đến hình ảnh Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơmi anh, nằm trên giường.

Trái tim Đường Tâm Nhan lại xẹt qua một tia đau đớn.

“Xin lỗi, cơ hội một tháng này, tôi... Không cần, mời anh rời khỏi, chúng tôi phải nghỉ ngơi.”

Đường Tâm Nhan nói, tuy rằng đáp án này làm chính mình thực đau lòng, nhưng cô cũng không hối hận, thay vì tranh giành một người đàn ông với người phụ nữ khác, cô thà lựa chọn cuộc sống bình yên, ấm áp bên cạnh đứa con trong bụng.

Mặc Trì Úy nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình bị chủ nhà đuổi, khuôn mặt điển trai của anh lập tức phủ một lớp giận dữ.

Anh cũng không biết mình vì sao lại tức giận, bàn tay to lớn lập tức siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô kéo cô ra ngoài.

“Mặc Trì Úy, tên khốn, buông ra!” Bị Mặc Trì Úy kéo mạnh Đường Tâm Nhan ra cửa, cô dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi xiềng xích của anh.

Vốn dĩ Mặc Trì Úy muốn ôm cô đi, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô.

“Không muốn chiếc nhẫn đó sao?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói, anh tin chiếc nhẫn đó nhất định rất quan trọng đối với Đường Tâm Nhan.

Quả nhiên, nghe đến hai chữ chiếc nhẫn, Đường Tâm Nhan ngừng giãy dụa.

“Chỉ cần cô đi với tôi, tôi có thể trả nhẫn lại cho cô.” Giọng nói của Mặc Trì Úy trầm như tiếng đàn cello, kề sát bên tai Đường Tâm Nhan, hơi thở nóng rực, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đỏ bừng.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, vốn dĩ còn cô còn do dự, nhưng nghe những lời này, cô đã quyết định rồi.

“Được, tôi đi với anh.”

Điều làm cho Đường Tâm Nhan cảm thấy ngoài ý muốn chính là, khi cô ra quyết định này, đứa con trong bụng đã đạp mạnh cô một cái.



Con yêu, con cũng đồng ý mẹ nắm lấy cơ hội cuối cùng này phải không?

Cố Nhiễm Nhiễm đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ta biết rõ, chuyện của Tâm Nhan quyết định, cô ta cũng không thay đổi được, huống chi, cô cũng không muốn đứa bé thật sự không có ba ba.

“Mọi việc đều phải cẩn thận, nếu có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tớ, nếu có người dám bắt nạt cậu, bà đây dù có liều mạng, cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu.”

Mặc dù đã nói những lời đó với Đường Tâm Nhan, nhưng ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm khóa chặt trên người Mặc Trì Úy, đây là một lời cảnh cáo.

“Tôi đi thay quần áo.”

Mặc Trì Úy siết chặt cổ tay Đường Tâm Nhan, trầm giọng nói: “Không cần thay, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Đường Tâm Nhan nhìn thoáng qua bộ dạng không chịu nổi của Mặc Trì Úy, vẫy tay với Cố Nhiễm Nhiễm.

“Yên tâm đi, tớ không sao đâu.”

Hai người đi ra khỏi chỗ ở của Cố Nhiễm Nhiễm.

Nhìn thấy chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khẽ cau mày.

Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa ghế sau.

“Ngồi phía trước.”

Mặc Trì Úy trực tiếp nói.

“Ngồi phía trước?” Một tiếng giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan: “Vị trí phía trước anh không dành cho vợ sắp cưới của mình sao? Tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua khi đi mua hạt cà phê, anh đã để tôi ngồi phía sau!”

Nói xong, Đường Tâm Nhan không do dự, trực tiếp mở cửa xe sau, ngồi phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK