Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy mím thành một đường, sắc mặt tối sầm đến phát sợ: “Em muốn làm gì?”
“Trước tiên anh đừng đi theo tôi, tôi có làm gì cũng tự biết chừng mực!” Nói xong, cô một lần nữa quay lại bệnh viện.
Mặc Trì Úy đứng nguyên chỗ cũ, nhìn bóng dáng cô bằng sắc mặt âm u phức tạp, nhưng thực sự không dám đi theo cô.
Khi trở lại phòng làm việc của bác sĩ, nữ bác sĩ nhìn thấy Đường Tâm Nhan, hai đầu lông mày liền cau lại: “Đứa bé này rốt cuộc cô có cần hay không?” Khi cô đi vào phòng phẫu thuật, mọi người đều đi hết rồi, bác sĩ gây mê vẫn còn sợ hãi co lại một góc.
Tâm trạng của Đường Tâm Nhan lần này, so với lần trước hoàn toàn không giống nhau, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, đưa bệnh án cho nữ bác sĩ: “Tôi có ý định giữ lại, bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, 20 ngày trước tôi bị ra máu, còn tưởng rằng đó là kỳ kinh, đứa trẻ này liệu có gặp vấn đề gì không?”
“Đứa trẻ này có trong khi tôi và chồng tôi đang dùng thuốc, như vậy liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ không?
“Còn có, tôi từng uống rượu, uống thuốc, ban đầu cũng không chú ý gì, tôi sợ…”
Nữ bác sĩ cắt ngang Đường Tâm Nhan thay đổi thái độ 360 độ: “Trước mắt nhìn từ siêu âm B, vẫn chưa thấy có vấn đề gì, sau này cô nhớ chú ý kiểm tra, cũng tránh hút thuốc, rượu bia, uống thuốc.”
Đường Tâm Nhan vội vàng gật đầu, vẻ mặt dè dặt cẩn thận như học sinh tiểu học đang bị thầy giáo phê bình: “Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi ạ.”
Nữ bác sĩ lắc đầu bất lực, người trẻ tuổi bây giờ, haiz…
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Đường Tâm Nhan quay lại phòng làm việc của bác sĩ, cô vẫn luôn đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra, cô lập tức đi lên trước, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy Tâm Nhan?”
Trong hốc mắt Đường Tâm Nhan xuất hiện một làn sương mỏng, dường như không khống chế được nội tâm, vừa nhếch môi, vừa khóc vừa cười: “Nhiễm Nhiễm, tớ vẫn luôn tưởng rằng cướp đi lần đầu của tớ là một người đàn ông trung niên, nhưng tớ không ngờ, lại là Mặc Trì Úy. Đứa bé này, cũng là của anh ấy.”
“Hả?” Cố Nhiễm Nhiễm ngây người, phản ứng lại, vui mừng không ngớt: “Tốt quá rồi Tâm Nhan, nói như vậy, cậu và chủ tịch Mặc có thể tiếp tục bên nhau rồi.”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến việc Mặc Trì Úy “lừa” cô lâu như vậy, cũng hại cô suýt chút nữa bỏ đi giọt máu của hai người họ, trong lòng cô vừa tức giận vừa uất ức: “Đêm đó tớ uống phải thuốc thần trí không rõ, chuyện gì tớ cũng không biết, vẫn luôn cho rằng người đàn ông đó là do Phó Tư Thần tìm đến, hại tớ cả ngày nơm nớp lo sợ, sợ anh ấy biết chuyện rồi sẽ căm ghét tớ!”
Cố Nhiễm Nhiễm giúp Đường Tâm Nhan lau đi nước mắt trên mặt cô: “Vậy bây giờ, cậu có muốn làm lành với Tổng giám đốc Mặc không?”
“Làm gì dễ như thế, anh ấy rõ ràng biết đã cướp đi lần đầu tiên của tớ, vậy mà lại không nói cho tớ biết, tớ mới là không muốn tha thứ cho anh ấy!”
Mặc Trì Úy vẫn luôn đứng ở trước cổng bệnh viện, nhìn thấy Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đang khoác tay nhau bước ra, trái tim đang thắt lại của anh như được thả lỏng, sải bước đi đến trước mặt cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Bà Mặc, về nhà với anh nào.”
Đường Tâm Nhan phồng hai má: “Hành lý của tôi ở nhà Nhiễm Nhiễm.”
“Anh đã cho người đem về rồi.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Mặc Trì Úy nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, kéo cô vào trong xe.
Tuy nhiên, vừa lên xe cô đã rút tay về, không cho anh đến gần, đến ngồi gần cô cùng không được phép.
Mặc Trì Úy không hề miễn cưỡng, anh nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh cửa sổ xe, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống bụng cô, vẻ mặt không giấu nổi sự kích động: “Thực sự có con rồi?”
Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc không chút lạnh lùng của anh, vừa tức lại vừa buồn cười: “Coi như là có con, nhưng cũng là con của tôi, liên quan gì đến anh?”
Lần đầu của cô mất rồi, cô phải chịu bao nhiêu uất ức, phải chịu bao nhiêu dằn vặt, chỉ có mình cô biết.
Ở trước mặt anh, lại cảm thấy bản thân bẩn thỉu không xứng với anh, nửa đêm thường hay thức giấc.
“Buổi tối hôm đó ở khách sạn Hoàn Hải, anh đã chạm vào tôi, tại sao lại không nói cho tôi biết?”