Đường Tâm Nhan biết Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng cho mình, không giấu giếm nữa, liền nói hết cả ra.
Nghe xong, Cố Nhiễm Nhiễm tức muốn hộc máu: “Cậu là phụ nữ có thai, lại phải hầu hạ anh ta mười ngày, cái đạo lý gì vậy? Cậu để tớ vào, tớ phải lý luận với anh ta!”
Đường Tâm Nhan giữ chặt Cố Nhiễm Nhiễm: “Anh ấy bây giờ không nhớ ra tớ, cậu vào đó tranh luận, sẽ càng khiến ấn tượng của anh ấy về tớ càng không tốt.”
Cố Nhiễm Nhiễm thở dài: “Nhưng một mình cậu ở đây tớ sẽ rất lo lắng, nếu anh ta nhớ lại cậu thì thật tốt, nhưng nếu không nhớ mà chỉ nhận ra cậu, còn không biết sẽ tổn thương cậu thế nào!”
Đường Tâm Nhan giơ giơ cái túi trong tay “Có mấy thứ này, anh ấy muốn nhận ra tớ cũng chả phải chuyện dễ dàng đâu.”
Cố Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn “Phục cậu luôn đấy.” Trước khi cô rời đi vẫn cứ mãi dặn dò Đường Tâm Nhan: “Nếu anh ta dám ăn hiếp cậu, nhớ gọi điện cho tớ đấy nhé.”
“Biết rồi mà!”
Mãi đến khi Cố Nhiễm Nhiễm lái xe rời đi, Đường Tâm Nhan mới trở lại biệt thự.
Cô vẫn đi vào từ cửa sau như lúc nãy, bước vào phòng khách cô còn nhìn khắp lượt, không thấy ai cô mới len lén đi đến phòng cho người giúp việc.
Cô bảo Cố Nhiễm Nhiễm đem đến cho mình một bộ trang phục đen của đạo Hồi, chiếc áo choàng rộng thùng thình có thể che được bụng của cô.
Đội khăn trùm đầu, che tóc, tai và cổ, cô cũng đeo mạng che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt với kính áp tròng thẩm mỹ màu xám.
Nhìn thấy mình bị quấn chặt trong gương, cô mỉm cười hài lòng.
Thế này anh nhất định sẽ không nhận ra cô!
Không nhận ra cô đương nhiên sẽ không đuổi cô đi rồi!
Chuông điện thoại vang lên, Đường Tâm Nhan cắn cắn môi, cô cầm lấy điện thoại.
Trước đây cô từng lăn lộn giới giải trí, đương nhiên cũng sẽ biết giả giọng.
Cho nên, sau khi anh bảo cô pha cà phê đem lên ‘Vâng ạ’ cô trả lời giọng khàn khàn, nếu không phải là người rất quen thuộc, nhất định sẽ không nhận ra cô.
Pha cà phê xong, cô đưa đến tầng hai.
Đứng trước phòng làm việc, cô vỗ vỗ lồng ngực đang đập thình thịch, làm động tác cổ vũ rồi gõ cửa.
“Vào đi!”
Nghe thấy giọng trầm lạnh lùng của, tay Đường Tâm Nhan thủ run run, suýt chút dà làm đổ cà phê xuống mặt đất.
Hít sâu một hơi, cô đưa tay lấy nắm cửa, vặn lại, mở cánh cửa gỗ đàn hương ra.
Trong phòng đầy khói, anh vừa hút thuốc, vừa xem tài liệu trên máy tính.
Nghe tiếng bước chân cô anh cũng không ngẩng đầu nhìn.
Khói có hơi nhiều, anh gạt tàn thuốc.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy anh nhả khói, chỉ muốn xông lên cướp lấy điếu thuốc giữa ngón tay anh.
Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy chứ không dám hành động thực tế.
Dù sao, với anh mà nói, cô bây giờ chỉ là một người xa lạ.
“Ông chủ, cà phê của anh.”
Nghe giọng nói khàn khàn của cô, anh không ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, tay không cầm thuốc gõ gõ vào mặt bàn ra hiệu cho cô đặt xuống.
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt đẹp trai như tạc và lãnh đạm của anh, đè nén phiền muộn trong lòng, đặt ly cà phê lên bàn làm việc..
“Ông chủ, vậy tôi ra ngoài trước.”
Anh dường như không nghe thấy lời cô, đến ừ cũng chẳng ừ lấy một tiếng.
Đường Tâm Nhan bĩu môi, đợi đến khi anh nhớ ra cô, cô nhất định phải ‘trả thù’ lại mới được!
Cô vừa bước đến cửa, anh bỗng nhiên nói: “Đợi đã.”