“Việc này chúng tôi còn cần phải kiểm tra cụ thể, có điều chân của bệnh nhân đã bị tổn thương nghiêm trọng, bị gãy xương, trong thời gian ngắn không thể đi lại được. Cho dù là khôi phục, những ngày sau này cũng khó mà bình phục hoàn toàn được, cho nên… khoảng thời gian này, anh ấy phải ngồi xe lăn. Quan trọng hơn là, khi xảy ra tai nạn xe cộ đã có hiện tượng nổ mạnh cho nên bệnh nhân còn phải phẫu thuật cấy da, nhưng nếu như vậy khuôn mặt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Bác sĩ nói rõ ràng tình hình của Mặc Trì Úy cho Trì Chi Hành.
Nghe những lời này, Trì Chi Hành trực tiếp ngã xuống ghế, cậu ta không biết nguyên nhân xảy ra tai nạn xe, cậu ta chỉ biết, khoảng thời gian sau này, tình hình của anh tư sẽ còn phải khó khăn hơn cả tưởng tượng.
“Cho dù phải trả giá lớn đến đâu cũng phải cứu bằng được anh tư.”
Dặn dò bác sĩ một lúc sau, Trì Chi Hành mới trở lại phòng bệnh của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy vẫn còn đang hôn mê, Trì Chi Hành vì lo lắng nên vẫn luôn túc trực bên giường bệnh, mãi tới khi trời gần tối, Mặc Trì Úy mới tỉnh lại.
Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, nên khi Mặc Trì Úy tỉnh lại, trạng thái tinh thần có vẻ không tệ.
“Thế nào rồi, có muốn làm ẩm môi một chút không?” Thấy Mặc Trì Úy tỉnh lại, Trì Chi Hành thở dài một hơi, lập tức đứng lên, nhẹ giọng hỏi.
Mặc Trì Úy cố gắng gật đầu, bởi vì thân thể không tốt, nên Mặc Trì Úy không thể uống một lượng nước lớn ngay, Trì Chi Hành phải cẩn thận dùng tăm bông khẽ thoa vào khóe môi anh.
“Cô ấy… hiện giờ thế nào rồi?” Mặc Trì Úy cất giọng khàn khàn hỏi.
Trì Chi Hành biết là anh tư nhất định sẽ hỏi tình hình của mẹ con Đường Tâm Nhan, nhưng cậu ta phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cho anh rằng mẹ con Đường Tâm Nhan mất tích rồi?
Bỏ đi, vẫn là không nói thì hơn, nếu không anh ấy sẽ không chịu nổi.
“Bọn họ không có chuyện gì, vẫn đang ở cùng Nhiễm Nhiễm, nhưng vì anh không liên lạc với cô ấy cho nên cô ấy có chút tức giận, chờ sức khỏe anh hồi phục, nhất định phải liên lạc với cô ấy ngay lập tức.”
Trì Chi Hành cười nói.
Nghe được Đường Tâm Nhan không có vấn đề gì, khuôn mặt Mặc Trì Úy khẽ lộ ra một nụ cười yên tâm.
“Anh tư, ờ… Mạnh Bạch Chỉ đâu? Cô ta thế nào rồi? Sao anh lại bị tai nạn xe?” Trì Chi Hành sốt ruột hỏi, cậu ta đột nhiên cảm thấy, trong khoảng thời gian hơn chục ngày này, có vẻ như anh tư đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Mạnh Bạch Chỉ ở bệnh viện, tình hình đã có chuyển biến tốt, tôi cũng đã trả một khoản phí ở bệnh viện, bác sĩ sẽ điều trị tốt cho cô ấy.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng bâng quơ nói, đối với tình hình của Mạnh Bạch Chỉ, anh không muốn nói nhiều, chuyện xảy ra tai nạn xe của mình, anh càng không muốn nhắc tới.
Trì Chi Hành cứ cảm thấy anh tư đang gạt mình điều gì đó, có điều thấy sắc mặt nhợt nhạt của anh, Trì Chi Hành cũng không tiện hỏi nhiều.
“Nhớ kỹ, không được nói với ai chuyện của tôi.”
Vẻ mặt Mặc Trì Úy nghiêm túc nhìn Trì Chi Hành.
“Được, em đồng ý với anh.”
Thấy Trì Chi Hành hứa hẹn, Mặc Trì Úy thở dài một hơi.
Ba ngày sau, bác sĩ dựa theo tình hình sức khỏe của anh lại đưa anh vào phòng phẫu thuật một lần nữa, lấy ra phần xương gãy còn sót lại trong cơ thể.
Trì Chi Hành đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật của Mặc Trì Úy, căng thẳng đi tới đi lui, sáu tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới thông báo ca phẫu thuật thành công thuận lợi.
Thấy anh tư bị đẩy tới phòng phẫu thuật, Trì Chi Hành tràn đầy lo lắng.
Sáng hôm sau Mặc Trì Úy mới tỉnh lại, bởi vì thuốc gây tê đã hết tác dụng, anh khẽ nhíu mày vì đau, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Thưa anh, anh có muốn tiêm thuốc giảm đau không?” Y tá ở bên cạnh thấy dáng vẻ Mặc Trì Úy đau như muốn ngất đi, không khỏi nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Không… không cần đâu, tôi có thể chịu được.”
Mặc Trì Úy gắng sức nói, rõ ràng anh biết, nếu như anh tiêm nhiều thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng đến tình hình hồi phục sau này, anh không muốn phải ngồi xe lăn hết quãng đời còn lại.
Anh càng không hy vọng Đường Tâm Nhan phải sống cả đời với một kẻ tàn phế.
Trì Chi Hành không thể khuyên giải Mặc Trì Úy, chỉ có thể nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán giúp anh, vì đau đớn mà mồ hôi toát ra ngày càng nhiều hơn.
Suốt một ngày một đêm, mãi cho tới buổi chiều ngày hôm sau, Mặc Trì Úy vẫn luôn nhíu chặt mày, lúc này mới chậm rãi buông ra, anh đã không thể nhớ nổi suốt một ngày một đêm qua, vì chịu đựng đau đớn mà anh đã ngất đi bao nhiêu lần.
“Tôi cố nhịn sẽ vượt qua, đúng không?” Mặc Trì Úy hỏi bác sĩ đang đứng ở mép giường.
Bởi vì Mặc Trì Úy quá kiên cường, bác sĩ không khỏi không giơ ngón tay cái lên tán dương, bội phục sự cố gắng của anh.
“Anh hồi phục rất tốt, không có bất kỳ phản ứng gì, qua mấy ngày nữa, dựa vào tình hình sức khỏe của anh chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cấy da, lúc ấy mới là khởi đầu của sự đau khổ mà anh phải chịu đựng.”
Mặc Trì Úy cười cười.
“Yên tâm đi, tôi có thể kiên trì, vì vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Khi nhắc tới Đường Tâm Nhan và con trai bảo bối của mình, ánh mắt Mặc Trì Úy hiện lên sự dịu dàng và nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Để Cố Nhiễm Nhiễm không nghi ngờ, một tuần sau, Trì Chi Hành đáp máy bay về nước.
Sau khi về nước, cậu ta dựa theo phân phó của Mặc Trì Úy, giao một vài chuyện của công ty cho Giản Thành xử lý, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới đi tới biệt thự của Mặc Trì Úy.
Trì Chi Hành thu dọn một vài đồ dùng cần thiết cho Mặc Trì Úy, khi cậu ta xoay người muốn rời đi thì thấy ở trên bàn trang điểm đặt một tờ giấy… là giấy thỏa thuận ly hôn.
Giấy thỏa thuận ly hôn? Lúc mới nhìn thấy, Trì Chi Hành còn tưởng mình hoa mắt, không nhìn rõ, khi cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên, nhìn rõ vào mấy dòng chữ to viết trên đó, cậu ta không khỏi giật mình.
Cậu ta nhanh chóng lật đến cuối trang, Đường Tâm Nhan đã ký tên lên đó, Trì Chi Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cậu ta trực tiếp cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, nhét vào túi sau đó rời khỏi biệt thự.
Ở trong nước khoảng hai ngày, Trì Chi Hành lại đáp máy bay tới nước Mỹ một lần nữa.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Mặc Trì Úy thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Trì Chi Hành, không khỏi cất giọng hỏi.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi và điều trị, sắc mặt của Mặc Trì Úy khá hơn rất nhiều.
“Em…” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trì Chi Hành vẫn quyết định đưa giấy thỏa thuận ly hôn mà Đường Tâm Nhan đã ký tên đó cho Mặc Trì Úy xem.
Sau khi nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Anh tư, anh không giận sao?”
Tuy rằng thấy sắc mặt Mặc Trì Úy đột nhiên trở nên tái nhợt nhưng cũng không hề có chút gì là tức giận, Trì Chi Hành cảm thấy bất ngờ.
“Tức giận ư?”
Khuôn mặt tái nhợt của Mặc Trì Úy ánh lên một nụ cười chua xót.
“Là tôi vẫn luôn khiến cô ấy hiểu lầm, là tôi không đủ quan tâm cô ấy, cho nên cô ấy quyết định như vậy cũng không khiến tôi bất ngờ, có điều tôi… sẽ không ký tên đâu.”
Mặc Trì Úy trực tiếp bỏ giấy thỏa thuận ly hôn vào trong ngăn kéo.