Cô cắn chặt răng đến phát đau, hắn ta lại nói là còn thiếu chút lực!
Trong lòng Đường Tâm Nhan không ngừng mắng chửi tên biến thái này.
Cô không phải là kiểu người thích biểu lộ cảm xúc của mình ra trên mặt. Trong lòng càng bất mãn, cô càng phải cười thật xinh đẹp, “Nếu anh còn không thả tôi ra, có tin tôi sẽ lại cắn anh một cái nữa hay không!”
Ngón tay Mặc Trì Úy đè lại khóe môi của Đường Tâm Nhan, trong mắt lộ ra vẻ thần bí, “Em chỉ có một cơ hội cắn tôi mà thôi, bây giờ, đến lượt tôi.”
Chỉ trong chớp mắt, sau ót của Đường Tâm Nhan liền bị hắn ta mạnh mẽ chế trụ, đôi môi mỏng mà mạnh mẽ của hắn ta cường thế bá đạo hướng tới môi cô.
Như muốn cuốn lấy tất cả hơi thở trên môi cô, hắn hé môi đẩy hàm răng cô ra rồi dây dưa với cái lưỡi hồng của cô.
Trong đầu Đường Tâm Nhan bỗng chốc trống rỗng.
Loại cảm giác này tuy lạ lẫm nhưng lại mơ hồ có chút gì quen thuộc.
Giống như tối hôm qua đã xảy ra tình huống tương tự……
Thế nhưng tối hôm qua người đàn ông ở cùng cô lại không phải hắn ta a!
Dường như cảm thấy cô đang thất thần, nụ hôn của người đàn ông kia đột nhiên trở nên hung bạo và cuồng dã….
Đường Tâm Nhan không tự chủ được thốt ra một tiếng ngâm khẽ ngọt ngào.
Nghe được âm thanh đáng xấu hổ này, da đầu Đường Tâm Nhan bỗng tê dại một trận.
Cô có nguyên tắc và ranh giới của mình, mặc dù không đến mức bị cưỡng hôn sẽ muốn sống muốn chết, nhưng người đàn ông này cũng quá không nghĩ đến cảm nhận của cô.
Rốt cuộc cô đã làm gì khiến hắn ta hiểu lầm cô là loại phụ nữ tùy tiện kia?
Hơi thở nam tính mạnh mẽ cuốn lấy mọi ngõ ngách trong miệng cô, không khí trong phổi cũng dẫn giảm đi. Sức lực hai tay đẩy bả vai hắn ta cũng càng ngày càng yếu đi.
Còn bị hắn ta hôn như vậy nữa, cô cảm thấy sắp chết vì ngạt thở rồi.
Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn ta dọc theo làn da nhẵn nhụi giữa hai chân cô mà chậm rãi đi lên.
Hai mắt Đường Tâm Nhan nhắm lại, dùng sức cắn vào đầu lưỡi hắn ta.
Mặc Trì Úy buông đôi môi Đường Tâm Nhan ra, khuôn mặt đỏ ửng với đôi môi hồng nhuận ướt át khiến đôi lông mày anh tuấn hơi nhíu lại.
Giữa đêm khuya đôi măt đen thâm thúy khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ kiều mị động lòng người của cô. Môi mỏng khẽ nhếch lên, ngay lập tức hơi thở cường đại lạnh lùng làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút căng thẳng.
Người phụ nữ chủ động dụ dỗ hắn tối qua giờ lại biến con mèo hoang nhỏ giơ vuốt nhe nanh.
Thực ra bên trong mỗi người đàn ông đều che giấu một ham muốn chinh phục mãnh liệt.
Mặc Trì Úy cũng không ngoại lệ, lần đầu tiên hắn nảy sinh một loại cảm giác muốn dùng phương pháp cơ bản nhất để thuần phục con mèo hoang xúc động này.
Đường Tâm Nhan bị hơi thở lạnh lùng của người đàn ông này bao phủ khiến cho trái tim cô run rẩy.
E ngại, lo sợ không yên, bất lực, ủy khuất, khó chịu…… Đủ loại cảm xúc, toàn bộ dâng lên trong lòng.
Hai ngày nay rốt cuộc là cô bị làm sao vậy, làm chuyện gì cũng cảm thấy không được như ý.
Rõ ràng là cô đến tìm Lục Tử Thâm, làm sao lại trêu chọc tới vị tôn Phật này rồi?
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập hơi thở cấm dục trước mắt, Đường Tâm Nhan run sợ hứng lấy ánh mắt lạnh lùng không một chút cảm xúc, “Lấy thân phận của anh thì cũng không thiếu phụ nữ, tại sao lại muốn làm khó tôi?”
Mặc Trì Úy bị cô cự tuyệt lần nữa, nghi ngờ nheo mắt lại, “Thật sự không có cảm giác gì với tôi?”
Đường Tâm Nhan thừa nhận bộ dạng hắn ta tuấn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, dáng người cũng tốt làm cho người ta sôi máu, nhưng một ngày cô vẫn chưa ly hôn với Phó Tư Thần thì cô vẫn là phụ nữ đã có chồng.
Cô sẽ không cho phép mình trở nên giống với Phó Tư Thần, không có bất kỳ ranh giới đạo đức gì.
“Không có.” Đường Tâm Nhan thành thật trả lời.