Bà chủ trước đây, bây giờ để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, xin vào công ty phỏng vấn vì tuổi tác đã cao, lại không có kinh nghiệm làm việc nên bị từ chối. Rơi vào đường cùng, bà đành lòng phải vào một gia đình giàu có để làm thêm.
Cô đã ngăn cản qua nhiều lần nhưng mẹ không chịu nghe, nói rằng cơ thể đã khỏe hơn, suốt ngày rảnh rỗi ở nhà sớm muộn gì cũng sẽ rỉ mốc.
Hôm qua, khi đến biệt thự suối nước nóng, vẫn là cô thuyết phục một hồi lâu thì mẹ mới xin phép người chủ nghỉ phép, theo cô đi ra ngoài nghỉ ngơi một ngày.
Nhìn thấy trên tay Liễu Nguyệt bị nứt nẻ, trong trái tim Đường Tâm Nhan tràn ra một cảm giác đau nhói sâu đậm.
“Mẹ, để con rửa rau cho…”
Liễu Nguyệt đẩy Đường Tâm Nhan ra khỏi phòng bếp: “Cô đang mang thai, cố gắng hết mức tránh chạm vào nước lạnh, trong phòng bếp có mùi khói dầu, con cứ đi ra ngoài sofa mà ngồi xem TV, cơm nước xong xuôi rồi mẹ gọi con.”
“Mẹ…”
“Nghe lời.”
Liễu Nguyệt đóng cửa kính phòng bếp lại, Đường Tâm Nhan nhìn vào bóng dáng gầy gò ốm yếu đang tất bật bận rộn ở bên trong, trong khóe mắt tràn ra những giọt nước mắt khó chịu.
Cô nhất định phải làm việc chăm chỉ để mẹ cô có một cuộc sống tốt.
Khi ăn cơm, Liễu Nguyệt nói với Đường Tâm Nhan: “Ngày kia là ngày giỗ của ông ngoại và bà ngoại của con. Mấy năm nay mẹ bệnh tật liên miên, chưa từng về quê lần nào, cơ thể con nếu như cho phép được, thì ngày mốt theo mẹ cùng nhau về quê nhà một chuyến nhé!”
Liễu Nguyệt cũng không phải là cô chủ ngàn vàng của một gia đình giàu có, năm đó ba của bà là trưởng thôn của một thôn làng nhỏ, Đường Lôi có năm gặp phải khó khăn, được bà cứu, chính từ đó mà hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau.
Đường Lôi đã dành nửa năm để ở trong thôn làng tĩnh dưỡng, và hai người từ đó đã có một khoảng thời gian yêu nhau tuy mộc mạc giản dị nhưng rất tươi đẹp.
Đường Tâm Nhan gật gật đầu: “Mấy ngày nay con không làm việc, con sẽ về cùng với mẹ.”
Liễu Nguyệt nhìn đứa con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện của mình, trong khóe mắt của bà nổi ửng đỏ lên. Nếu như ông Đường vẫn chưa mất, thì gia đình ba người họ sẽ êm ấm và tốt đẹp biết bao?
Mặc dù không phải là trang phục hoa lệ, rượu vang hảo hạng, mà chỉ là vô cùng đơn giản, những ngày tháng cơm canh đạm bạc là tốt rồi.
Nhưng mà, người đã mất thì không thể sống lại được, kiếp này bà cũng không nghĩ tới được.
Ăn cơm xong, Đường Tâm Nhan giành rửa bát.
Liễu Nguyệt không làm gì được cô, đành bất lực thở dài: “Dùng nước nóng và đeo găng tay vào.”
“Con biết rồi, mẹ yêu của con.”
Liễu Nguyệt mắng yêu cô một câu: “Cái con bé này.”
Sau khi Liễu Nguyệt rời khỏi nhà bếp, Đường Tâm Nhan đeo găng tay cao su vào, đổ nước nóng vào chậu rửa, vừa định rửa bát thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy cuộc gọi của Đường Vũ Nhu, cô trực tiếp cúp máy.
Rửa bát được nửa chừng thì điện thoại rung lên một hồi.
Một tin nhắn gửi đến: Tôi đang ở cửa nhà cô.
Nhìn thấy số điện thoại đã gửi tin nhắn, Đường Tâm Nhan suýt chút nữa làm vỡ chiếc bát đang cầm trên tay.
Cởi găng tay, cô nhấc điện thoại lên, mở khóa màn hình và đọc lại tin nhắn lần nữa.
Anh chính xác đã gửi, anh đang ở trước cửa nhà cô.
Không phải ở dưới tầng, mà là ở cửa nhà.
Trong lòng bỗng dưng trở nên hoảng loạn hết cả lên, nếu như để mẹ phát hiện được anh đã chạy đến cửa nhà mình rồi, thì chắc chắn bà sẽ rất thất vọng, nếu tức giận, tinh thần lại xuất hiện vài vấn đề, thì cô có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Sắp đặt bát vào trong tủ, cô lấy rác phòng bếp, nói với Liễu Nguyệt đang đan khăn quàng cổ ở phòng khách: “Mẹ, con ra ngoài vứt rác nhé.”
“Bên ngoài lạnh lắm, vứt xong thì về nhanh nhé con.”
“Dạ.”
…
Đường Tân Yên thấp thỏm không yên mở cửa ra, thấy bên ngoài không có bóng dáng của Mặc Trì Úy, cô thở phào nhẹ nhõm.
Anh trông qua đã là một người trưởng thành chững chạc như vậy, lại gửi tin nhắn dọa cô để làm gì chứ.
Đẩy cửa thoát hiểm ra, cô bỏ túi rác vào trong thùng rác, rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên cầu thang với đôi môi mỏng ngậm một điếu thuốc lá chưa châm lửa.
…