Có lẽ ngay từ đầu, anh chỉ muốn tìm người phụ nữ để làm bia đỡ đạn.
Nó chỉ thay đổi từ Thi Họa sang cô mà thôi.
Đường Tâm Nhan hơi siết chặt đầu ngón tay rũ xuống bên người, mặc dù trong lòng cô thấy hơi khó chịu vì anh lợi dụng cô, nhưng cô không biểu hiện trên mặt.
Diệp Vi Nhã không tin lời Mặc Trì Úy nói, cô ta quan sát Đường Tâm Nhan một lượt, nụ cười trên mặt không hề giảm: “Anh Mặc ơi, em thừa nhận người phụ nữ hôm nay anh dẫn theo không tệ, ngoại hình rất đẹp, nhưng anh đừng gạt em, cô ta không thể nào là vợ của anh!”
Mặc Trì Úy híp hai mắt lại, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi không cần nói dối để gạt em!”
Diệp Vi Nhã nhìn người đàn ông lạnh lùng đến tận xương trước mắt, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt cô ta đỏ bừng ngay tức khắc, cô ta hất hàm lên nói một cách kiêu ngạo: “Em không tin hai người là vợ chồng, cô ta chắc chắn là người phụ nữ anh dẫn theo để em biết khó mà lùi bước.”
Diệp Vi Nhã còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy luôn không có biểu cảm gì bất chợt cúi xuống hôn lên môi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan bỗng dưng sửng sờ.
Cô trừng to hai mắt nhìn người đàn ông đang hôn cô trước mặt khách khứa với vẻ khó tin.
Trong đầu nhất thời trống rỗng.
Anh không có tiến sâu, mà chỉ nặng nề hôn trên môi cô.
Hơi thở nam tính nóng hầm hập và mát lạnh xông vào mũi cô, mang lại cảm giác rung động không nói nên lời.
Đôi mi dài run rẩy của cô lướt qua làn da trên khuôn mặt tuấn tú của anh, giống như cành liễu bị gió xuân thổi qua khiến anh nhột nhột.
Anh đặt lòng bàn tay to lớn của mình lên eo cô, và nhiệt độ của lòng bàn tay anh dường như làm cô tan chảy.
Nhiệt độ giữa môi hai người càng ngày càng cao, lòng cô càng lúc càng hỗn loạn.
Trái tim cũng hỗn loạn, còn có Diệp Vi Nhã.
Cô ta mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ khiếp sợ và không thể tin được.
Cô ta biết anh Mặc đã nhiều năm. Từ lúc chị Mạnh bỏ đi, anh chưa từng hôn bất kì người phụ nữ nào.
Nhưng bây giờ, anh lại hôn người phụ nữ anh dẫn theo.
Chẳng lẽ, bọn họ đã thực sự kết hôn?
Thân thể Diệp Vi Nhã lùi về phía sau hai bước, cô ta vô cùng đau lòng nhìn hai người họ hôn nhau thắm thiết.
Dù bố có mời rất nhiều người trẻ tuổi tài giỏi đến, nhưng cô ta không thích ai cả, cô ta chỉ thích anh Mặc thôi.
Thế mà để từ chối cô ta, anh đã kết hôn với người phụ nữ khác.
Diệp Vi Nhã lau những giọt nước mắt đang trào ra, cô ta nhào vào lòng ông Diệp vẫn luôn theo dõi tình hình bên này: “Ba ơi, ba nhất định phải giúp con, ngoài anh Mặc ra, con không cần ai cả!”
Ông Diệp vỗ vỗ bả vai đang run rẩy không ngừng của Diệp Vi Nhã, ông ta liếc nhìn Mặc Trì Úy bằng ánh mắt phức tạp: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, con yên tâm, ba nhất định sẽ tìm cho con một người chồng tốt hơn Mặc Trì Úy.”
Diệp Vi Nhã dậm chân: “Cơ mà con chỉ thích anh Mặc, cuối cùng anh ấy và chị Mạnh đã chia tay. Cho dù anh ấy muốn kết hôn cũng phải cưới con, người phụ nữ kia dựa vào cái gì chiếm chỗ của con?”
Ông Diệp thấy không ít khách mời đang nhìn về phía bọn họ, ông nhíu mày: “Được rồi Vi Nhã, hôm nay con đừng bốc đồng nữa. Hãy cùng ba tiếp đãi khách khứa thật tốt.”
Biết rằng mục đích anh dẫn cô tới để từ chối cô Diệp, Đường Tâm Nhan dĩ nhiên thức thời không đẩy anh ra.
Sau khi nụ hôn kết thúc, ngoài trừ nhịp tim đập hơi hỗn loạn thì trông Đường Tâm Nhan vẫn bình thường.
Nhưng bình thường hơn cô là người đàn ông đã hôn cô.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh không nhuốm chút cảm xúc nào, ánh mắt ấy vẫn bình thản, trong suốt đến nỗi khiến trái tim cô cảm thấy có chút đau đớn và ngột ngạt.
Cô thực sự không hiểu anh, cũng không thể nhìn thấu anh!
Rõ ràng anh không yêu cô, tại sao lại cố chấp muốn cưới cô!