Cố Nhiễm Nhiễm cũng nhìn ra tâm trạng Đường Tâm Nhan đang rất vui, điều này làm cho cô ấy hết sức vui vẻ.
Cô sợ tình trạng bệnh của mình trở nên trầm trọng hơn, sẽ không chăm sóc được con trai cho nên Đường Tâm Nhan vẫn uống hết một viên thuốc cảm. Dưới tác dụng của thuốc, Đường Tâm Nhan được Cố Nhiễm Nhiễm dìu đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Đường Tâm Nhan cũng không biết mình đã ngủ trong thời gian bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như nghe được âm thanh của Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc nào anh ta mới đến? Anh nói mau đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút gấp gáp hỏi Trì Chi Hành đang ngồi bên cạnh mình, một khi Tâm Nhan tỉnh lại mà không nhìn thấy Mặc Trì Úy thì nhất định sẽ rất thất vọng.
“Anh cũng không biết nữa, anh gọi điện thoại cho anh ấy thì anh ấy lại tắt máy, có lẽ là đang ở ngay trên đường thôi.” Trì Chi Hành nói ra.
Đang trên đường tới?
Nghe được câu nói này, đôi mi thanh tú của Cố Nhiễm Nhiễm nâng lên, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ châm biếm.
“Chi Hành, anh thật sự cho rằng em là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Lời nói dối như vậy, anh đi gạt quỷ đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm gạt tay Trì Chi Hành, cô ấy cũng biết không nên đem sự tức giận này đẩy lên người Trì Chi Hành nhưng mà cô chính là tức giận như vậy đấy.
“Nhiễm Nhiễm, em không thể trách anh được, anh đã gọi điện thoại cho anh tư rồi, anh ấy không bắt máy, anh cũng đau còn cách nào đâu?” Trì Chi Hành làm ra vẻ vô tội.
Cậu ta cũng muốn biết bây giờ anh tư rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng mà… điện thoại chẳng có ai bắt máy, đâu còn cách nào liên hệ với anh ấy đâu?
“Hai người… không cần cãi nhau nữa.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nghe hai người nói chuyện, không nhịn được mở mắt ra, không nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong lòng đầy thất vọng, thậm chí còn có một chút tuyệt vọng.
Chẳng qua là cô cũng không muốn chỉ vì chuyện của mình mà làm cho hai người Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm đôi tình nhân này lại thêm sự cố.
“Tâm Nhan, thật xin lỗi, đã đánh thức cậu rồi.” Thấy Đường Tâm Nhan ngồi dậy, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bước đến trước mặt cô, vẻ mặt tự trách nói.
Nếu như không phải vừa rồi giọng nói của mình và Trì Chi Hành quá lớn thì có thể Đường Tâm Nhan còn có thể nghỉ ngơi thêm được một lát.
“Không liên quan đến hai người, là do tớ tự tỉnh lại mà thôi.”
Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói. Sau khi chắn chắn con trẻ vẫn đang ngủ an ổn, cô mới thở phào một hơi.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người trở về nghỉ ngơi đi, một mình tớ ở đây cũng có thể lo được cho thằng bé.” Đường Tâm Nhan nhìn Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành nói.
Cô biết hai người bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý cho nên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian của họ.
“Tớ ở lại với cậu, còn anh ấy…” Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nhìn Trì Chi Hành: “Anh đi đi, đi tìm anh tư không tuân thủ lời hứa của anh đi, nếu như anh ta không đến thì anh cũng đừng đến đây nữa.”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút tức giận nói.
Đối mặt với sự can ngăn của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành thở dài một hơi.
“Được, vậy anh về trước đây, sáng mai anh lại tới nữa, nếu như hai người có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Trì Chi Hành đi đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan, dịu dàng nói.
“Anh mau đi đi, bọn em ở đây không có việc gì đâu.”
Nhìn động tác quay đầu không muốn để ý đến Trì Chi Hành của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi đuổi Trì Chi Hành ra khỏi phòng bệnh, Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm ngồi xuống sô pha.
“Không nên vì chuyện giữa tớ và Mặc Trì Úy mà mang lại khúc mắc cho hai người, nếu không tớ sẽ rất áy náy.”
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan thành thật nói.
Cố Nhiễm Nhiễm cũng khẽ thở dài.
“Tớ cũng đâu muốn đâu, nhưng mà cứ nghĩ đến Mặc Trì Úy là anh tư của anh ấy thì tớ lại không nhịn được mà đem sự bực bội trút lên người anh ấy. Được rồi, anh ấy sẽ không so đo đâu, đợi sau khi Tiểu Duệ xuất viện, tớ sẽ cùng với cậu đi tìm Mặc Trì Úy, nhất định phải để anh ta cho chúng ta một câu trả lời hợp lý mới được.”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút tức giận nói.
Trả lời? Giải thích? Con trai đã bị bệnh đến vậy mà anh ấy vẫn không trở về, vậy thì mình cần hy vọng nhiều vào nửa sao? Không, không cần, cho dù không có anh ấy đi chăng nữa thì mình vẫn có thể một mình nuôi lớn con trai.
“Tâm Nhan, cậu không nên nghĩ ngợi lung tung, Mặc Trì Úy đồng ý sẽ chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ có lẽ cũng là bởi vì ơn cứu mạng, dù sao thì Mạnh Bạch Chỉ cũng đã từng hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, anh ấy chỉ đang báo ơn thôi.”
Chỉ sợ Đường Tâm Nhan sẽ làm ra quyết định khiến cho mình hối hận, Cố Nhiễm Nhiễm an ủi cô.
“Yên tâm đi, tớ không có chuyện gì, tớ còn có con trai cần phải chăm sóc, sẽ không để cho chính mình dễ dàng ngã xuống như vậy đâu. Chẳng qua là tớ đã ở chỗ cậu một thời gian rồi, tớ nghĩ sau khi thằng bé xuất viện thì sẽ ra ngoài tìm phòng ở, dù sao thì chỗ của cậu nơi đó cũng không phải là nơi tớ nên ở lâu.”
Đường Tâm Nhan nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Cậu muốn chuyển ra sao?” Nghe được đề nghị này của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm không chút do dự mà cự tuyệt: “Không được, cậu không thể chuyển đi, một mình cậu thì làm sao chăm sóc em bé được? Nếu như cậu không muốn trở về nhà thì nhất định là phải ở lại chỗ của tớ.”
Cố Nhiễm Nhiễm kiên trì nói.
Đường Tâm Nhan đã sớm đoán được Cố Nhiễm Nhiễm sẽ từ chối đề nghị của mình, điều này làm cho cô có chút bất đắc dĩ.
“Được, tạm thời cứ nghe lời cậu vậy, chuyện này tớ sẽ suy nghĩ thêm, sau đó mới quyết định.”
Nghe được lời hứa của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm âm thầm thở phào một hơi, chị em hai người vì không ngủ được, lại cùng cảm thấy phiền não cho nên đã nói chuyện với nhau rất lâu, thẳng cho đến khi hừng đông, Cố Nhiễm Nhiễm mới mệt mỏi dựa vào ghế sô pha.
Sáng ngày hôm sau, khi bác sĩ đã xác nhận là con trai không có chuyện gì, Đường Tâm Nhan mới ôm cậu bé về nhà.
Nhìn con trai bảo bối đang nở nụ cười trong ngực, Đường Tâm Nhan mới thật sự thở phào một hơi.
“Tên đàn ông thối tha, còn chưa đến nữa.” Đợi ở cửa ra vào một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Trì Chi Hành đến, điều này làm cho Cố Nhiễm Nhiễm mất đi sự nhẫn nại, đôi mày thanh tú nhăn lại một chỗ.
“Được rồi, đợi thêm một lát nữa đi, có lẽ là do kẹt xe.”
Đường Tâm Nhan ôm con trai, cười cười an ủi Cố Nhiễm Nhiễm.
Lại đợi thêm gần mười phút nữa, Trì Chi Hành mới chậm rãi lái xe đến trước mặt bọn họ.
Cố Nhiễm Nhiễm để Đường Tâm Nhan ôm con lên xe trước, chỉ sợ nhiệt độ ngoài trời quá cao, ánh nắng sẽ làm tổn thương cậu bé.
“Tại sao bây giờ anh mới đến?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe, vẻ mặt không vui hỏi.
“Anh…” Đối mặt với sự chất vấn của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành có chút muốn nói lại thôi, nhìn thấy phản ứng của cậu ta, Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút không hợp lắm.
“Anh mới từ sân bay về.”
“Đi sân bay?” Cố Nhiễm Nhiễm nhướng đôi mi thanh tú.
Trì Chi Hành nhẹ nhàng gật đầu.
“Đêm hôm qua tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sáng hôm nay, anh tư liền dẫn theo cô ta và đoàn bác sĩ lên máy bay tư nhân đi Mỹ, có thể là phải qua một thời gian ngắn mới về được.”
Khi Trì Chi Hành nói những lời này, cậu ta đồng thời cũng cẩn thận từng tí mà quan sát những biểu hiện của Đường Tâm Nhan.