Bây giờ xem ra nhân phẩm của anh ta cũng có vấn đề.
Đổi trắng thay đen, không phân rõ thị phi, anh ta thật sự đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Đường Tâm Nhan khẽ mở miệng, muốn nói gì đó, đột nhiên một cơn gió lạnh ùa đến, cô bất chợt hắt hơi một cái.
Diệp Nhiễm lập tức cởi áo khoác, khoác lên đôi vai nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, cô cụp mắt xuống, khuôn mặt đầy vẻ áy náy và xấu hổ nói: “Xin lỗi Tâm Nhan, nếu mình biết cậu là vợ của cậu Phó, mình sẽ không hành xử kích động như thế!”
Nếu như không có Diệp Nhiễm thì e rằng Đường Tâm Nhan đã chết đuối trong hồ từ lúc còn nhỏ rồi, ơn cứu mạng lớn ngang trời, cô đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trách Diệp Nhiễm.
Hơn nữa, Phó Tư Thần mới là người làm sai.
“Bây giờ cùng mình về căn hộ trước đã, đợi mình thay đồ xong, mình với cậu cùng đến bệnh viện thăm thím Vương.”
Thay đồ xong, trên đường trở Diệp Nhiễm đến bệnh viện, Đường Tâm Nhan biết được, sau khi nhà Diệp Nhiễm phá sản không lâu, cha của Diệp Nhiễm đã nhảy lầu tự sát, mẹ của Diệp Nhiễm chính là thím Vương, vì nuôi chị em Diệp Nhiễm mà từ một quý phu nhân cao sang mỹ lệ lại trở thành một người làm thấp cổ bé họng.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì Diệp Nhiễm đã phải ra ngoài làm thêm, bởi vì học lực không cao, mỗi tháng cũng không kiếm nổi được hai nghìn tệ.
“Nhiễm Nhiễm, mình sắp đi làm trở lại rồi, vừa khéo lại thiếu một người trợ lý, nếu mới bắt đầu làm thì lương không cao lắm, nhưng chỉ cần mình kiếm được tiền thì điều kiện sẽ tốt hơn, mình tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, cậu có muốn cân nhắc qua giúp mình không?”
Diệp Nhiễm cảm động khóc sướt mướt, cô gật đầu, giọng khàn khàn nói, “Cảm ơn cậu Tâm Nhan, nhiều năm như thế, cậu vẫn lương thiện như trước kia, bạn tốt.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười, “Mình chỉ tốt với những người đáng để mình trân trọng thôi.”
……
Thăm thím Vương xong, Đường Tâm Nhan lấy ra một vạn tệ đưa cho Diệp Nhiễm.
Lúc sắp rời đi, cô nhận được một tin nhắn.
Phó Tư Thần bảo cô đến bệnh viện Phó gia, phòng 506 để nói chuyện ly hôn.
Vừa khéo thím Vương cũng nằm ở bệnh viện này, Đường Tâm Nhan nghĩ bụng ở trong bệnh viện thì chắc Phó Tư Thần không thể cư xử quá mực nên mới đi qua.
Thật ra đoạn tin nhắn ấy là do Đường Vũ Nhu nhắn, Phó Tư Thần nhậu nhẹt xong thì đến bệnh viện thăm cô ta.
Khắp người toàn mùi rượu, ôm cô ta nhưng lại một mực gọi tên Đường Tâm Nhan.
Cô ta vừa tức giận lại vừa đố kỵ, lại không dám nổi đóa trước mặt Phó Tư Thần.
Lúc Phó Tư Thần đi tắm, Đường Vũ Nhu đứng trên ban công nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ bệnh viện đi ra, bởi vậy nên cô ta dùng điện thoại của Phó Tư Thần nhắn tin cho cô.
Tính toán thời gian chu toàn, Đường Vũ Nhu cởi bỏ quần áo, cô ta mở cửa phòng tắm, cả gan đi vào.
Phó Tư Thần đang đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, đột nhiên một cánh tay mềm mại thanh tú từ phía sau ôm tới.
“Tư Thần, em yêu anh!”
Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lả lướt, phong tình vạn chủng của Đường Vũ Nhu thì hắn liền rung động.
Đây mới là người phụ nữ yêu anh ta! Mấy ngày trước, cô đã trao thân thể trong trắng cho anh ta, nghĩ đến ‘đóa mai đỏ’ trên ga trải giường hôm ấy, trong lòng Phó Tư Thần quả thật trăm mối ngổn ngang.
Nếu Đường Tâm Nhan có thể giữ mình trong sạch giống như Đường Vũ Nhu thì anh ta và cô cũng không đến mức như bây giờ!
Đường Vũ Nhu đã đem thứ ngàn vàng của mình trao cho anh, lẽ nào anh ta lại cứ một mực nhớ về Đường Tâm Nhan?
Nhìn thấy ánh mắt của Phó Tư Thần lộ sự đấu tranh và phức tạp, Đường Vũ Nhu khẽ kiếng bàn chân nhỏ nhắn, chủ động hôn Phó Tư Thần.
Bàn tay mềm mại như tơ lụa từ từ trượt xuống khuôn ngực trơn láng, rắc chắc.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã vang lên tiếng thở dốc nặng nề của đôi nam nữ.
……
Đường Tâm Nhan đã đến phòng 506, cô gõ cửa.
Không có ai đáp lời, lại thấy cửa không khóa nên cô đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bệnh không có ai, cô nhẹ cau mày, vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên âm thanh ái muội của nam nữ truyền đến tai cô.