CHƯƠNG 12
Lúc này Vương Đại Lâm bước lên, xin lỗi Lưu Ly: “Lưu Ly à, vừa rồi là thím không rõ ràng, hiểu lầm con, con…ai, con cũng không dễ dàng…”
Cho dù Lưu Ly đã làm ra chuyện đồi phong bại tục, nhưng dù sao đứa nhỏ cũng là vô tội, hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy, cũng thật đáng thương.
Trần Thị là người chua ngoa, lúc này rất không kháh khí bước lên, nói với quả phụ Lê: “Người là do bà đánh ra chuyện, bà làm sao thì cũng phải bồi thường tiền thuốc men cho Lưu Ly chứ?”
“Dựa vào cái gì?’ quả phụ Lê hét to.
“Bà không bồi thường cũng được…” Ánh mắt Lưu Ly dời khỏi Tư đại phu, lạnh lùng nhìn quả phụ Lê: “Chúng ta gặp ở nha môn.
”
Mặc dù không biết vì sao Tư đại phu lại giúp cô, nhưng không có nghĩa là cô không thể thuận thế phát huy, ai bảo nhà cô bây giờ nghèo chứ?
Quả nhiên vừa nghe đến nha môn, quả phụ Lê có chút ỉu xìu, nhưng cũng không muốn bồi thường tiền, dù sao Bình Bình kia cũng hấp hối thế kia, cái này muốn dưỡng tốt thì phải tiêu bao nhiêu tiền bạc, bà ta cũng không phải là coi tiền như rác.
Chớp mắt, trong lòng quả phụ Lê đã có tính toán: “Việc này không thể chỉ trách ta, là Lưu Tử Đào nàng ta nói ngươi hôm qua câu dẫn con ta ở chỗ hồ nước, lại nói có chứng có cứ, ta là nghĩ nàng ta là đường tỷ của ngươi sẽ không giả, tất cả căn nguyên là do nàng ta, nói cái gì mà tiền thuốc men này cũng không thể một mình ta bồi thường.
”
Hôm qua?
Trong đầu Lưu Ly xuất hiện ký ức của nguyên chủ hôm qua.
Bởi vì quá đói bụng, rau dại ở chân núi bị hái hết rồi, nguyên chủ muốn đi vào trong thôn mượn chút lương thực, nhưng mà lúc đến bên hồ nước lại chóng mặt, theo bản năng túm lấy bên cạnh, nhưng không ngờ lại bắt được vạt áo của một người.
Ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt đúng là ánh mắt lạnh như băng mang theo chán ghét của Từ Chính.
Nguyên chủ thật sự thích Từ Chính, mặc dù không trong sạch lui hôn, nhưng trong lòng vẫn thủy chung nhớ đến, nhưng cô ấy cũng biết chính mình căn bản không xứng với người đọc sách kia, cho nên dù biết rõ vợ của Từ Chính đã chết, cô ấy cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì với Từ Chính.
Hoặc là nói, không phải là không có, mà là không dám.
Cũng vì vậy, đối với Từ Chính, nguyên chủ cũng cố ý tránh không trêu chọc đến, cho nên mặc dù hai người ở cùng một thôn, nhưng mấy năm qua cũng rất ít gặp mặt, trong lòng nguyên chủ chỉ giữ lại tình cảm của mối tình đầu đẹp như vậy.
Nhưng những thứ đó, đều bị nghiền nát dưới một ánh mắt lạnh như băng.
Nguyên chủ cũng vì vậy mà bị đả kích, ngay cả mượn lương thực cũng quên trực tiếp mất hồn mất vía về nhà, cứ mang ý nghĩ muốn chết thế rồi chết đói.
Lưu Ly không thể nào bình luận ý muốn chết của nguyên chủ là đúng hay sai, dù sao nếu như nói nguyên chủ nhu nhược, cũng đã kiên cường nuôi sống hai đứa con trai.
Nhưng theo cô thấy, vì một người đàn ông mà tìm chết có chút không đáng.
Nhưng không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại bị Lưu Tử Đào lấy ra thêm thắt vào, còn dẫn đến Bình Bình bị đánh đến chảy máu đầu.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một tiếng, Đại phòng Lưu Gia đã hai lần gây sự, cái này làm trong mắt Lưu Ly tràn đầy ý lạnh.
Sổ sách này cô sớm muộn cũng sẽ tính với Đại phòng Lưu Gia, nhưng mà trước mắt cô phải giải quyết quả phụ Lê đã.
Danh Sách Chương: