Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 327

Khi nhìn vào mắt của Lưu Ly, Tôn lão đã nhận ra Lưu Ly.

“Ly, cháu…” Nhận ra là Lưu Ly, nhìn ra sự thay đổi trên mặt Lưu Ly, Tôn lão rõ ràng sững người, có điều tình hình khẩn cấp, Tôn lão không ôn chuyện cũ, lại nói với Lưu Ly: “Cháu tới vừa hay, mau đi theo ông.”

Nói xong, Tôn lão đã túm tay của Lưu Ly dẫn Lưu Ly đi ra ngoài.

Tuổi tác của Tôn lão và Lưu Ly chênh lệch bối phận, trước đây khi Lưu Ly dạy Tôn lão một ít kiến thức y thuật cũng không có kiêng kỵ gì, cho nên lúc này Tôn lão mới không hề quan băn khoăn mà túm tay của Lưu Ly.

Huống chi trong tình huống khẩn cấp, khi nhìn thấy Lưu Ly, trong lòng Tôn lão vô thức muốn dẫn Lưu Ly đi cùng.

Chỉ là hành vi như này của Tôn lão ở trong mắt Cố Tại Ngôn lại là đại bất kính.

Cố Tại Ngôn mặt mày không tốt lắm vào lúc Tôn lão kéo Lưu Ly vừa ra khỏi cửa tiệm thuốc thì kéo Lưu Ly ra khỏi tay của Tôn lão.

Lưu Ly: “…”

Tôn lão: “…”

Sự việc xảy ra có hơi đột ngột, cho nên hai người chưa ai hoàn hồn.

Mà sau khi trong tay Tôn lão mất đi Lưu Ly còn chưa kịp sững người thì cảm nhận được một luồng khí lạnh, khoảnh khắc này có loại cảm giác bị bóng tối tử vong bao trùm.

Tôn lão vô thức ngẩng đầu nhìn Cố Tại Ngôn, khi nhìn thấy ánh mắt mang theo khí tức của người bề trên đó của Cố Tại Ngôn thì không khỏi ngây người.

Đây…

“Tôn đại phu, ông mau lên, còn không nhanh lên cô nãi nãi nhà bọn tôi sẽ không tốt.” Thằng nhóc ở một bên sốt ruột tới mức giậm chân.

Đây là chuyện lớn, không thể trì hoãn.

Tôn lão lúc này hoàn hồn, cũng không quan tâm Cố Tại Ngôn, chỉ nhìn Lưu Ly: “Ly à, ông không kịp giải thích quá nhiều, cháu mau đi theo ông, đây là chuyện cứu mạng.”

Thấy vẻ khẩn trương trên mặt Tôn lão, Lưu Ly cũng không quản quá nhiều, quay đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn ở bên cạnh.

“Cố đại ca, anh dẫn bọn trẻ về trước đi, tôi có việc phải xử lý.”

Cố Tại Ngôn nhìn thấy sự kiên định trong mắt của Lưu Ly, lại nghĩ tới bản lĩnh của Lưu Ly, suy nghĩ một chút thì buông tay ra.

“Ừ, nhớ về sớm.” Cố Tại Ngôn mở miệng.

Câu nói này, tự dưng khiến trái tim của Lưu Ly rung lên.

“Được!”

Lưu Ly đáp ứng.

Sau đó cô đi theo Tôn lão lên một chiếc xe ngựa trước đó không chú ý tới, đỗ ở cửa tiệm thuốc không xa.

Lên xe ngựa, Tôn lão mới nói lại một lượt đầu đuôi sự việc cho Lưu Ly.

Thì ra người sắp sinh em bé là Nhiêu Thanh Nhã con gái đã gả đi của nhà dòng dõi thư hương nổi tiếng của trấn Biên Lư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK