Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 255

Nghĩ như vậy, ánh mắt Mục Tân Thành nhìn Bình Bình đầy hèn mọn.

Nhưng Mục Tân Thành lại không nhìn về phía Bình Bình, mà nhấc chân ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó mới ngoắc ngoắc tay với Bình Bình, “Lại đây.”

Bình Bình không hề nhúc nhích, đề phòng nhìn Mục Tân Thành.

Mục Tân Thành chẳng những không tức giận, mà lại càng hưng phấn hơn, trong miệng lại uy hiếp, “Nếu ngươi không tới, lát nữa ta sẽ đến bắt ngươi, vậy thì ngươi phải chịu khổ rồi.”

Ngữ khí có vài phần kỳ quái, vừa nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút hưng phấn và ngoan độc, rõ ràng ông ta đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Bình Bình sợ hãi đôi tay nắm chặt, sợ hãi trong mắt không ngừng lan ra.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Tân Thành, Bình Bình chậm rãi đứng dậy, đi về phía Mục Tân Thành.

Vẻ mặt vừa bất an lại ngoan ngoãn như thế, lại lấy lòng Mục Tân Thành.

Nhưng Bình Bình chỉ đi hai bước về Mục Tân Thành, lại đột nhiên xoay người, liều mạng chạy về phía cửa.

Nhưng chỉ vì sốt ruột, Bình Bình vấp phải một bình hoa bên cạnh, cả người và bình hoa ngã xuống đất, phát ra tiếng ‘choang’ vang rền.

Bình Bình không dám nán lại, dùng cả hai tay hai chân bỏ dậy, vì quá sốt ruột tay bị mảnh sứ cắt bị thương, nhưng Bình Bình cũng không rảnh để ý đến nó, mục tiêu rõ ràng là chạy tới cửa.

Nhưng cậu còn chưa tới được cửa, đã cảm thấy cổ áo phía sau bị người bắt được.

Cho dù có bình tĩnh, Bình Bình cũng chỉ là một đứa trẻ, nỗi sợ hãi tột cùng giờ khắc này trào lên trong lòng Bình Bình.

“Mẹ ——” Bình Bình hoảng sợ kêu lên.

“Phanh ——”

Bình Bình vừa kêu ra tiếng, cửa đã bị một bàn chân đá bay.

Trong nháy mắt khi Lưu Ly đá bay cửa, lọt vào tầm mắt là cảnh Bình Bình bị một gã đàn ông trung niên bắt lại, mà trên mặt Bình Bình tràn ngập sợ hãi.

Trong nháy mắt này, Lưu Ly cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, đau đến nỗi cô cảm thấy không thể hít thở được.

Mục Tân Thành vì bị người quấy rối, vẻ mặt cực kỳ khó coi, mà khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt Lưu Ly, tức giận trên mặt lập tức bị bỉ ổi thay thế.

“Thỏ trắng đưa tới cửa, vậy thì ăn cả hai đi.”

Vừa nói, Mục Tân Thành liền bắt Bình Bình đi về phía Lưu Ly, không cảm thấy kỳ quái khi bên ngoài có người canh gác, mà một cô gái như Lưu Ly sao có thể xuất hiện ở đây.

Bình Binh trong tay Mục Tân Thành nhìn Lưu Ly, trong lòng rất vui mừng.

Nhưng sau đó vẻ mặt Bình Bình lại lo lắng, “Mẹ…”

Sao mẹ cũng ở đây?

Đôi mắt to của Bình Bình nhìn chằm chằm mẹ mình không rời mắt, hốc mắt ửng đỏ, nhưng nước mắt không thể rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK