Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 365

Trừ phi, có người lấy ra chứng cứ!

Quả nhiên, câu này của Lưu Ly vừa nói ra, hoài nghi nơi đáy mắt thôn dân tản đi, ai nấy dùng ánh mắt không tán thành nhìn sang Phạm thị.

Dù có nhiều ân oán cũng không thể nói suông vu oan người ta ép người ta chết đi?

Tùy tiện vu oan người khác hạ độc là không được, Tiêu thị rõ ràng chính là gặp báo ứng.

Phạm thị bị những ánh mắt bất bình đó nhìn, trong lòng nôn nóng.

Đám ngu xuẩn này, không phải chính là dựa vào Lưu Ly có tiền, cho nên mới mượn cơ hội làm thân sao?

Đợi qua hôm nay, tất cả của Lưu Ly đều rơi vào tay bà ta, bà ta muốn xem xem đám người này còn làm sao nịnh hót Lưu Ly?

Chỉ là, thấy sắc mặt Phạm thị ngày càng khó coi, lại không nói ra được câu nào biện hộ, Lưu Kim Vĩ mở miệng:

“Ly tỷ đừng kích động, mẹ em cũng chỉ là tùy tiện hỏi thử thôi, dù sao chị quả thực biết y thuật, đều nói y độc bất phân gia, nhị nương hôm đó quả thực từng tiếp xúc với Ly tỷ, cũng quả thực từng gây gổ không vui với chị, mẹ em nói lời này cũng là hợp tình hợp lý không phải sao? Cho nên xin Ly tỷ tha thứ.”

Lưu Kim Vĩ vẫn là dáng vẻ ôn hòa nho nhã, tư thái khiêm tốn lại ngập tràn hiền hòa.

Chỉ là lời này vừa nói ra, không chỉ giải vây cho Phạm thị, còn gieo một hạt mầm hoài nghi vào lòng mọi người.

Tại sao cùng là một lời nhưng Lưu Kim Vĩ nói lại có sức nặng hơn Phạm thị? Ai kêu hắn là tú tài chứ?

Theo người trong thôn thấy, người có thể làm tú tài đều thông minh, người thông minh nói chuyện đương nhiên sẽ không sai.

Lưu Ly đối diện ánh mắt như cười như không của Lưu Kim Vĩ, lòng khẽ trầm xuống.

Người này, cô sớm muộn cũng hủy nụ cười đó của hắn!

“Vẫn là câu kia, nếu có chứng cứ, thì cứ lấy ra, cầm đến nha môn là được.” Lưu Ly mở miệng.

Vì Lưu Ly lúc này mặt đầy chính nghĩa quật cường, cũng khiến người trong thôn tiêu tán hơn nửa hoài nghi đối với cô.

Dù sao ai thật sự làm ra loại chuyện này mà còn có thể không chút sợ hãi nói lấy chứng cứ đi nha môn chứ?

Thử hỏi xem, bách tính nào mà không sợ quan phủ?

“Ly tỷ đừng giận, là em lỡ lời, em bồi tội với chị.” Lưu Kim Vĩ mặt đầy áy náy, hành lễ với Lưu Ly.

Nói rồi, Lưu Kim Vĩ liền xoay người nhìn sang những người khác Lưu gia: “Ly tỷ hôm nay trong nhà bận, chúng ta cũng đừng quấy rầy chị ấy nữa, ra ngoài đợi đi.”

Lời này của Lưu Kim Vĩ vừa nói ra, giành được hảo cảm của không ít thôn dân.

Quả thật là tú tài lão gia, làm gì cũng giữ lễ.

Thôn dân lúc này hoàn toàn không suy nghĩ, Lưu Kim Vĩ thực ra cũng là cùng Lưu Vượng Vĩ dạo phòng nhà Lưu Ly.

Lời của Lưu Kim Vĩ ở nhà tổ Lưu gia luôn rất hữu hiệu.

Vì vậy, lời của Lưu Kim Vĩ vừa nói ra, hàng người nhà tổ bèn chuẩn bị ra ngoài.

“Đợi đã…”

Chính vào lúc mọi người nhà tổ muốn đi ra ngoài, Lưu Ly chợt mở miệng.

Tính tình Lưu Trần thị cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa: “Lưu Ly, cô có thôi đi chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK