Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai đứa trẻ sẽ có nghi vấn đối với nam nhân đột nhiên xuất hiện, chuyện này Lưu Ly sớm đã nghĩ tới.

Nhưng Lưu Ly lại tuyệt đối không ngờ Yên Yên lại coi nam nhân trên giường thành cha, làm cho Lưu Ly sửng sốt suýt nữa bị sặc nước bọt của chính mình.

Đứa trẻ muốn có cha, điều này cô có thể hiểu, nhưng đột nhiên hỏi như vậy, thật sự dọa cô giật mình.

Chỉ là thấy ánh mắt vừa phấn khích vừa mong chờ đó của Yên Yên, Lưu Ly cũng không nhẫn tâm nói thật.

Nhưng cũng không thể vì điểm này mà nhẫn tâm lừa hai đứa trẻ rằng nam nhân nằm trước mắt là cha của chúng, vì vậy Lưu Ly nghĩ đến lời giải thích khi nói với đám người Trương Trần Thị, khuỵu người xuống, nhìn ngang tầm mắt với hai đứa trẻ.

“Bình Bình Yên Yên, vị thúc thúc này là bạn của cha các con, thúc ấy bây giờ bị người xấu làm bị thương, mẹ chỉ có thể mang thúc ấy về đây ở một khoảng thời gian.


Bình Bình nghe vậy thì thở phào, Yên Yên lại mang vẻ thất vọng.

Hai đứa trẻ có phản ứng khác nhau, khiến Lưu Ly có hơi mờ mịt.


Yên Yên muốn cha thật sự là điều bình thường, nhưng Bình Bình thở phào lại là sao?
Không đợi Lưu Ly nghĩ hiểu thì Yên Yên hỏi Lưu Ly: “Mẹ, bạn của cha ở đây, vậy cha có phải cũng sắp trở về rồi không?”
Lưu Ly: “…”
Quả nhiên, một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối để bù lại.

Lưu Ly cảm thấy rất mệt lòng.

Đứa trẻ còn quá nhỏ, Lưu Ly không nhẫn tâm lừa bọn chúng nói rằng cha của chúng đã chết rồi.

Đương nhiên, cô cũng không thể nói bản thân cô cũng không biết cha của chúng là ai.

Vì vậy cô chỉ nói: “Cái này mẹ không biết, hay là đợi thúc thúc này tỉnh lại thì hỏi thúc ấy là được rồi.


Lưu Ly cũng hết cách, thật sự không biết làm sao lấp liếm lời nói dối này, chỉ đành ném chủ đề này cho Cố Tại Ngôn còn đang hôn mê.


Còn việc Cố Tại Ngôn có phối hợp trả lời câu hỏi của hai đứa trẻ hay không, chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.

Bởi vì, nếu hắn thật sự không phối hợp, cô chỉ có thể đuổi người.

Vấn đề ai mang đến thì người đó chịu trách nhiệm, nếu không chịu trách nhiệm, vậy đương nhiên không thể ở lại cho chướng mắt rồi.

Tâm tư của Lưu Ly đều đặt ở vấn đề của Yên Yên, không phát hiện Bình Bình ở một bên sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, trong mắt có sự phẫn nộ.

Đợi khi Lưu Ly chú ý tới Bình Bình, sự phẫn nộ trong mắt Bình Bình sớm đã không thấy đâu nữa.

Chỉ thấy Bình Bình như có tâm tư nhìn nam nhân chiếm chiếc giường duy nhất của nhà mình, cậu bé hỏi mẹ mình: “Mẹ, chúng ta buổi tối ngủ ở đâu?”
Lưu Ly: “…” Cô quên mất chuyện này rồi.

Trong nhà chỉ có một phòng, một cái giường, cô cho nam nhân này ngủ rồi, ba mẹ con các cô ngủ ở đâu?
Nhưng nam nhân trên giường hôn mê không tỉnh, cô cũng không thể di chuyển người đi.

Cho dù muốn di chuyển, nam nhân này nặng như vậy, cơ thể gầy yếu của cô hiện nay cũng không có cái sức đó.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK