Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 443

Mà lúc này, lão ma ma đi đến trước mặt cô, giống như trước đó, đưa đồ cho cô.

Giờ khắc này, không phải lão ma ma mở miệng, mà là Quách lão phu nhân nói: “Đây là thuốc độc, có thể khiến cơ thể trong ba ngày suy yếu đi.”

Lưu Ly nghe vậy, nắm tay nắm chặt trong tay áo.

“Yên tâm, không chết người, cùng lắm là khiến cô ta nằm liệt giường không dậy được nữa thôi.” Quách lão phu nhân cười nhạt.

Cô ta, Lưu Ly không cần hỏi, chắc chắn là chỉ Nhiêu Thanh Nhã.

Nói cách khác, Quách lão phu nhân muốn mượn dùng tay cô đối phó với Nhiêu Thanh Nhã.

Thấy Lưu Ly không nói gì, Quách lão phu nhân cũng không giận mà bảo lão ma ma: “Đi đi, hai nhóc con kia chắc đói bụng rồi, cho chúng ăn cái gì ngon ngon đi.”

Khi nói đến ‘ăn cái gì ngon ngon’, ngữ khí và biểu tình của Quách lão phu nhân mang theo chút sâu xa.

Lòng Lưu Ly căng thẳng, sau đó nhanh chóng cầm lấy bình thuốc kia.

Chỉ là chiếc bình trong tay lạnh băng, cô lại cảm thấy như phải bỏng.

Một bên là con, một bên là Nhiêu Thanh Nhã có duyên vài lần, cô cảm thấy chọn bên nào cũng không được.

Quách lão phu nhân lại không cho Lưu Ly cơ hội đổi ý, nói thẳng: “Mau, có lẽ thần y còn chưa biết đường, mau đưa thần y đi.”

Lão ma ma ‘Vâng’ một tiếng, làm một tư thế mời với Lưu Ly.

Lưu Ly nắm chặt bình sứ, không nhìn lại Quách lão phu nhân, đi ra ngoài, theo sau lão ma ma.

Bên kia, ở viện bên cạnh của Quách lão phu nhân, Bình Bình nheo mắt nhìn hai người trông cửa, mà Yên Yên lại nhìn Bình Bình.

“Ca ca, anh đang nghĩ đến cái gì?” Từ vừa nãy bắt đầu, anh trai có vẻ không đúng lắm.

Nhưng anh trai không nói, cô bé cũng không biết rốt cuộc là thế nào.

Bình Bình nhìn thoáng qua Yên Yên, ánh mắt có chút bất đắc dĩ và hơi phiền lòng, lại lắc lắc đầu: “Không.”

Yên Yên không vui, trừng mắt nhìn Bình Bình: “Ca ca lừa em.” Giọng nói mang theo ý khẳng định.

Bình Bình thấy vậy, chỉ đành đi đến trước mặt Yên Yên, thì thầm bên tai Yên Yên mấy câu.

Yên Yên vừa nghe, trong mắt lập tức dấy lên sợ hãi: “Vậy mẹ…”

Yên Yên trong mắt của Bình Bình, nhìn hai người cách đó không xa, sau đó hạ thấp giọng nói, tủi thân mở miệng: “Chúng ta thật sự không được gặp lại mẹ nữa sao?”

Thì ra, mấy ngày trước Trương Hạnh Huệ sau khi trở về, đúng là đã cho Bình Bình và Yên Yên biết tin Lưu Ly không sao cả, lại nói Lưu Ly có việc nên ở lại trong phủ huyện lệnh.

Chỉ là Trương Hạnh Huệ chỉ là người đưa tin, kỳ thật nàng ta cũng chưa gặp Lưu Ly trong huyện, nên cho dù người nhà họ Trương hay Bình Binh Yên Yên thì đều rất lo lắng cho Lưu Ly.

Mắt thấy thời gian ba ngày đã trôi qua, Bình Bình và Yên Yên cuối cùng không ngồi yên được nữa, bảo Trương Nhị Lang đưa chúng tới trong huyện.

Trương Nhị Lang cũng không yên tâm về Lưu Ly, nên cũng mang hai đứa bé tới.

Chỉ là, sau khi tới nha môn nghe ngóng mới biết, huyện lệnh không ở đây, đang đi làm việc.

Mà bởi vì là đến lúc giữa trưa, Trương Nhị Lang sợ hai đứa bé đói, để hai đứa bé đứng dưới một gốc cây cách huyện nha không xa, còn hắn đi mua gì ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK