Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 125

Tiêu thị bị nhấc lên, lúc này liền chửi ầm: “Lưu Ly, đồ khốn nạn, tôi là trưởng bối của cô, cô lại dám đối xử với tôi như thế.”

Lưu Ly không thèm để ý tới Tiêu thị, cô sắp xếp thôn dân đã cân xong đi qua một bên kết toán tiền ngày hôm qua.

Tiêu thị thấy mình sắp bị kéo ra ngoài, lúc này liền sốt ruột.

Nếu như ngày hôm nay tay không trở về, e là lại bị đánh chửi một trận.

Lúc này, Tiêu thị đã thu lại vẻ hùng hùng hổ hổ, hét to lên với Lưu Ly ở bên kia: “Ly… Ly, nhị thẩm sai rồi, nhị thẩm in dấu tay!”

Động tác Lưu Ly liền dừng lại, cô nhìn về phía cửa: “Được rồi, đa tạ mọi người, một lát nữa sẽ cho mỗi người thêm một văn tiền.”

Mấy phụ nhân kéo Tiêu thị ra ngoài, nghe thấy có thêm một văn tiền, bọn họ liền cười không ngậm được miệng.

Sắc mặt của Tiêu thị rất khó coi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ấn dấu tay vào đơn miễn trách nhiệm của Lưu Ly, Lưu Ly lặp lại những gì mà ngày hôm qua đã nói với đám thôn dân cho Tiêu thị nghe.

Mặc dù không muốn dính líu quan hệ với người Lưu gia, nhưng Lưu Ly biết trên đời này có rất nhiều khuôn khổ trói buộc, mà quan hệ người thân chính là sự trói buộc lớn nhất, muốn chặn miệng người thì trước tiên phải cho người đó một cơ hội.

Về phần người lão Lưu gia có biết quý trọng cơ hội hay không thì không có liên quan gì với cô.

Chỉ là bởi vì ngày hôm qua người Lưu gia còn chưa học được cách nhận biết nấm tán trắng, ngày hôm nay cũng chỉ có thể đi hái cùng với mọi người, khó tránh khỏi sẽ hái phải nấm độc.

Sau khi Trương Trần Thị kiểm kê xong, ba gùi nấm của Lưu gia mang đến chỉ còn lại có một gùi, Tiêu thị lại nổi cơn bất mãn.

“Trần nhị muội, bà có nghiêm túc không vậy hả? Muốn giữ nấm tán trắng nhà tôi khổ cực hái được để bán lấy tiền, có đúng không?” Tiêu thị cảm thấy chắc chắn là Trương Trần Thị muốn đối đầu với mình.

Nếu không thì tại sao đống nấm tán trắng mà bọn họ cực khổ hái được chỉ còn có nhiều đó?

Lưu Ly nhìn bộ dạng sợ bị người khác chiếm tiện nghi của Tiêu thị, cô tiện tay chỉ vào một người: “Ngươi nói cho thím ta biết là tại sao.”

Người bị Lưu Ly chỉ chính là Trương Nhị Cẩu.

Mặc dù trông hắn là một người ngang ngạnh, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không đối đầu với đồng tiền.

Huống hồ gì bình thường hắn chơi bời lêu lổng, nguyên nhân cơ bản là bởi vì không tìm thấy việc làm, bây giờ công việc nhặt hạt thông, hái nấm tán trắng dễ dàng như thế, đương nhiên Trương Nhị Cẩu rất trân trọng cơ hội kiếm tiền này.

Nhìn thấy Lưu Ly chỉ mình, đầu tiên Trương Nhị Cẩu sửng sờ một chút, hiển nhiên là không ngờ mình lại bị điểm danh.

Nhưng Trương Nhị Cẩu không phải là kẻ ngốc, nghĩ tới thái độ của Lưu Ly đối với Tiêu thị, Trương Nhị Cẩu liền muốn biểu hiện mình, liền trào phúng Tiêu thị một trận: “Lưu Tiêu thị, heo nó còn không thèm ăn nấm tán trắng mà các người hái, bà còn dám xem như là bảo vật à? Nếu như bà xem nó là bảo vật, vậy thì đem về nhà mình mà ăn đi, nói không chừng là ngày mai chúng tôi có thể tốt bụng mà đốt cho bà chút tiền giấy.”

Trương Nhị Cẩu vừa mới nói xong, người ở bên ngoài nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Sắc mặt của Tiêu thị rất là khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK