Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 269

Nhìn thấy Cố Tại Ngôn đang đeo mặt nạ đứng trong đám đông, tri phủ Cát Thành Đông không thể không căng da đầu, vỗ kinh đường mộc rồi quát theo quy trình:

“Người đâu, mau truyền nguyên cáo.”

Nhưng sau khi quát xong, sắc mặt Cát Thành Đông bỗng nhiên cứng đờ, lúc này ông ta mới nhớ ra, mình không biết nguyên cáo là ai.

Ba hôm nay, ông ta đều vội vàng muốn truyền tin ra ngoài, hoặc không thì cũng tìm cách trốn lần thằng đường này, vậy nên ông ta vẫn chưa hỏi xem nguyên cáo là ai, hoặc có thể nói, ông ta quên chưa hỏi.

Hơn nữa, ông ta cũng không biết bị cáo Mục Tân Thành đang ở đâu.

Nghĩ vậy, sắc mặt Cát Thành Đông trông rất xấu.

Sau khi lặng im một lúc, Cát Thành Đông lại nhìn về phía Cố Tại Ngôn, không biết cố ý hay vô tình nhưng Cố Tại Ngôn vẫn chẳng hề nhận ánh mắt của Cát Thành Đông.

Ngay lúc đó, Cát Thành Đông có cảm giác như cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống.

Hôm nay có rất nhiều người xem bên ngoài công đường, nếu không có nguyên cáo hay bị cáo, chẳng phải tri phủ này sẽ bị chê cười hay sao?

Càng nghĩ, Cát Thành Đông lại càng cảm thấy đau khổ, một một lát sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngay lúc Cát Thành Đông cho rằng mình sắp thành trò cười, thì Lưu Ly nắm tay Bình Bình từ từ bước ra khỏi đám đông.

“Dân phụ bái kiến đại nhân.” Lưu Ly dẫn Bình Bình quỳ xuống hành lễ.

Đừng hỏi sao cô có linh hồn hiện đại nhưng lại quỳ thoải mái như vậy.

Chỉ là trước đó, cô đã tự ám thị tâm lý, rằng tất cả những gì xảy ra trước mắt chỉ là diễn phim mà thôi.

Năm đó, tuy cô là một diễn viên nghiệp dư, nhưng khả năng kính nghiệp lại chẳng hề nghiệp dư, thế nên cô chỉ cần tự nói cho mình rằng tất cả chỉ là diễn phim, thì trong lòng sẽ chẳng hề có chút áp lực nào.

Nhưng kể cả khi Lưu Ly không cảm thấy áp lực thì vẻ mặt Cố Tại Ngôn trông vẫn không vui, hắn híp mắt nhìn về phía Cát Thành Đông, trông rất giống như lúc nào cũng có thể mang Cát Thành Đông đi lăng trì.

Cát Thành Đông cảm nhận thấy sau lưng tê rần, ông ta bất giác nhìn về phía phát ra nguy hiểm, thấy ánh mắt của Cố Tại Ngôn. Cát Thành Đông có cảm giác giống như ngay sau này ông ta sẽ phải lên đài xử trảm, sợ đến mức xém chút nữa ngồi cũng không xong.

Ông ta hốt hoảng nhớ lại không biết mình đã làm gì sai. Cuối cùng Cố Tại Ngôn cũng rời mắt, điều này khiến cho Cát Thành Đông thở dài nhẹ nhõm.

Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, lúc Cát Thành Đông nhìn về phía hai mẹ con Lưu Ly, thì cảm thấy hai mẹ con này trông cực kỳ vừa mắt.

Đương nhiên, cũng do cả giá trị nhan sắc của Lưu Ly và Bình Bình đủ cao.

“Cô là nguyên cáo sao?” Sắc mặt Cát Thành Đông trông rất nghiêm túc: “Tên cô là gì? Kiện ai? Có đơn kiện không?”

Nói một hồi, Cát Thành Đông có cảm giác như rơi vào trong cảnh đẹp, rơi vào cảnh đẹp cảm giác, thể hiện quan uy to lớn.

Lưu Ly nghe vậy, nói với giọng đúng mực: “Dân phụ là Lưu thị, kiện Trương Tiến Danh, hay còn gọi là Trương lão gia ở huyện Lâm An, trấn Biên Lư về tội trước thì lừa bán con của tôi, sau đó còn lừa bán cả tôi.”

“Trừ điều đó ra, dân phụ còn muốn kiện cả người mua, tức Quảng An Hầu Mục Tân Thành. Người này cũng một giuộc với Trương Tiến Danh, chuyên lừa bán phụ nữ và trẻ em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK