Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 439

Nhưng hắn ta không nhìn thấy, đáy mắt Nhiêu Thanh Nhã lại có thêm mấy phần tuyệt vọng.

“Vậy chàng có từng nghĩ qua vì sao mỗi lần khi ta gặp chuyện gì đó, mẹ chàng cũng đều xảy ra chuyện không?” Giọng điệu của Nhiêu Thanh Nhã càng trở nên bình tĩnh hơn.

Nghe vậy, Quách Tế Chung cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của Nhiêu Thanh Nhã, nhưng hắn ta cau mày.

“Nhã Nhi, ta thừa nhận không đi thăm nàng là lỗi của ta nhưng nàng cũng không nên kéo mẫu thân vào, mẫu thân thực sự…”

“Được rồi!” Nhiêu Thanh Nhã ngắt lời Quách Tế Chung, vẻ mặt nhìn Quách Tế Chung mang theo sự lạnh nhạt.

Bị ánh mắt như vậy nhìn vào, cảm giác hoảng loạn trong lòng kia lại lần nữa tấn công Quách Tế Chung, khiến ấn đường của Quách Tế Chung cũng không nhịn được mà khẽ nhô lên.

“Nếu trước đó mẫu thân bệnh nặng, vừa hay Ly Ly muội có y thuật không tồi, không bằng chàng bảo cô ấy kiểm tra mạch cho mẫu thân đi.”

Quách Tế Chung nghe thấy, cũng không cảm thấy có gì không ổn nên liền gật đầu.

Chỉ là khi Quách Tế Chung còn muốn nói gì đó, Nhiêu Thanh Nhã lại hơi nhắm mắt lại, xua tay: “Được rồi, hiện tại cơ thể ta rất dễ mệt, cần nghỉ ngơi rồi, chàng ra ngoài trước đi.”

Trong viện có khách nữ nên Quách Tế Chung không tiện ở lại lâu.

Nghe thấy lời này của Nhiêu Thanh Nhã, mặc dù Quách Tế Chung cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng vẫn đứng dậy rời đi.

Sau khi Quách Tế Chung rời đi, Nhiêu Thanh Nhã mở mắt, trong hốc mắt lại ẩn chứa nỗi xót xa và tủi hờn vô tận, cùng với, một chút quyết tâm.

Quách Tế Chung đi ra khỏi phòng ngủ, bị gió lạnh thổi qua, đầu óc trở nên sáng suốt hơn rất nhiều.

Nghĩ về những gì Nhiêu Thanh Nhã nói vừa rồi, hắn ta vô thức nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ.

Dường như, thực sự giống như những gì Thanh Nhã nói, khi nàng ta xảy ra chuyện gì đó thì phía mẫu thân cũng có chuyện.

Thậm chí, nhiều năm như vậy, hắn ta thực sự đã nợ Thanh Nhã rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Quách Tế Chung nhìn chiếc đèn vẫn còn chưa tắt ở phòng bên cạnh, tiến lên gõ cửa phòng…

Lưu Ly ở trong Quách phủ ba ngày, trong khoảng thời gian này chưa từng gặp Quách lão phu nhân, nhưng lão ma ma bên cạnh Quách lão phu nhân lại thường mang theo mệnh lệnh của Quách lão phu nhân đến hỏi han ân cần, Lưu Ly giống như là khách quý của Quách phủ.

Còn Quách Tế Chung, từ sau ngày hôm đó cũng không đến chủ viện, nghe nói đang bận rộn vì vụ án giết người kia.

Ngày hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, Lưu Ly bèn gặp lại Quách lão phu nhân trong viện của Quách lão phu nhân.

Lưu Ly đi cùng Nhiêu Thanh Nhã qua đó, lúc đến Quách lão phu nhân và Quách Tế Chung đều ở đó, chắc có lẽ hai mẹ con vừa mới ăn sáng xong.

Nhìn thấy Lưu Ly đến, trên khuôn mặt của Quách lão phu nhân vẫn mang theo vẻ vui vẻ hòa nhã và cảm kích.

Quách lão phu nhân như thế này khiến Lưu Ly cảm thấy hoảng hốt trong phút chốc, luôn không thể gắn bà ta với kẻ xấu.

“Nữ thần y đến rồi, người già như ta cơ thể không dùng được nữa rồi nên mới khiến Chung Nhi lo lắng, hôm nay thực sự làm phiền nữ thần y rồi.” Quách lão phu nhân nói, vẫn không quên nhìn về phía Quách

 

Tế Chung với vẻ có chút khiển trách, giống như một người mẹ rất bất lực và yêu thương đối với con trai nhà mình .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK