Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 399

Có nhịp tim, vậy thì chứng tỏ người còn cứu được.

“Các người ra ngoài, mau!” Lưu Ly không kịp giải thích, trực tiếp đuổi người.

Lưu Đại Thọ và Vương thị nhìn nhau, không biết phải làm sao mới được.

Khi Lưu Ly có chút mất kiên nhẫn, Lưu Sự Vĩ đã mở miệng: “Cha mẹ, chúng ta ra ngoài thôi, để Ly tỷ cứu tứ tỷ.”

“Phải, cha mẹ chúng ta ra ngoài, Ly tỷ nhất định có thể cứu tứ tỷ.” Lưu Phúc Vĩ phụ họa.

Lưu Đại Thọ và Vương thị lúc này không có trì hoãn nữa, vội vàng rời khỏi phòng.

Đợi sau khi hai người rời đi, Lưu Ly lúc này từ trong phòng lấy ra công cụ luyện thuốc của mình ở một góc, bắt đầu luyện thuốc.

Không bao lâu sau, mùi thuốc sộc tới.

Lưu Ly đầu tiên đút cho Lưu Tiểu Cúc thuốc có thêm nước linh tuyền, sau đó lại dùng bã của thuốc, đắp lên vết thương ở trên trán Lưu Tiểu Cúc, Lưu Ly lúc này mới thở phào.

Chỉ là cô không có lập tức rời đi, đợi tới khi mạch tượng của Lưu Tiểu Cúc ổn định, nhiệt độ trên người dần dần tăng lên, Lưu Ly mới mở cửa phòng ra.

Dưới ánh mắt tha thiết của mấy người tứ phòng, Lưu Ly lạnh nhạt mở miệng: “Cô ta tạm thời không sao rồi.”

Nói xong, Lưu Ly rời đi trong lời nói và ánh mắt cảm kích của người tứ phòng.

Nhìn bầu trời hơi sáng, Lưu Ly ngáp một cái.

Trời sắp sáng rồi, cô phải trở về nghỉ ngơi.

Chỉ là mới đi ra khỏi nhà tranh, Lưu Ly bèn cảm nhận được xung quanh mình hình như có người.

“Ai? Ra đây?”

Lưu Ly mặt mày nghiêm nghị quát vào bóng tối, trong lòng rất phòng bị.

Ám Bát từ trong bóng tối đi ra, quỳ xuống trước Lưu Ly: “Xin chủ mẫu hãy cứu Ám Ngũ…”

Trời sáng rồi, trong nhà mới lại yên ắng khác thường.

Lưu Ly mở mắt ra, lại thấy mặt trời đã lên cao, không khỏi từ trên giường giật mình ngồi dậy.

Cô vậy mà ngủ lâu như vậy!

“Cốc cốc cốc—”

Vào lúc này, Lưu Ly nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân rồi chuẩn bị đi ra mở cửa, Lưu Ly lại nghe thấy tiếng bước chân.

Đây là… ai tới nhà rồi?

Nhưng nhiều tiếng bước chân như vậy, sẽ là ai?

Mang theo nghi hoặc, Lưu Ly đi ra khỏi phòng, lại vừa hay nhìn thấy mấy quan sái uy phong đi vào phòng khách, hơn nữa còn chuẩn bị đi về phía dãy phòng phía sau.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Lưu Ly có hơi ngẩn người, lại vô thức hỏi ra miệng.

Các quan sai dừng lại, trong ánh mắt nhìn Lưu Ly mang theo sự kinh diễm, nhưng cũng rất nhanh thu liễm lại, có một quan sai giống người cầm đầu lúc này mở miệng nói: “Chúng tôi nhận được báo án, nhà này có kẻ trộm đi vào trộm đồ, phu nhân lẽ nào không biết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK