Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 280

“Đại lão gia, oan uổng quá–”

Theo giọng nói, mội người nhìn thấy một người phụ nữ vẻ mặt chật vật, ngã giữa đám người, quỳ gối trước công đường.

Người này, chính là đại bá nương của Lưu Ly, Phạm Phương Huệ.

Lúc này Phạm Phương Huệ có vẻ nhếch nhác, cả người run rẩy, dáng vẻ bị dọa sợ.

Bà ta rất rõ, một khi mình bị liên lụy vào, sẽ bị xử tội buôn người.

Theo bản năng, Phạm Phương Huệ nhìn về phía Lưu Ly, cũng không quan tâm ánh mắt Lưu Ly nhìn mình lạnh đến mức nào, Phạm Phương Huệ đã khóc thê thê thảm thảm, giọng điệu cầu khẩu: “Ly, đại bá nương ngày thường đối tốt với cháu như vậy, cháu cũng nên làm chứng cho đại bá nương đi, đại bá nương thật sự không có hợp mưu lừa bán Bình Bình với Trương lão gia mà, cháu nhất định phải tin tưởng đại bá nương.”

Lưu Ly nhìn bộ dạng này của Phạm Phương Huệ, trên mặt không chút nhúc nhích.

Phòng lớn Lưu Gia, ba phen mấy bận hại cô, hại con của cô, cô một chút cũng không muốn tha cho bọn họ.

Vốn chỉ có thể đợi về rồi tính toán tiếp, đại bá nương này đã xuất hiện, sao cô có thể tha được?

“Đại bá nương, bản lĩnh trợn mắt nói láo này của bà, tôi không thể không bội phục.” Lưu Ly trào phúng.

Phạm Phương Huệ nghe như vậy, đáy mắt vừa có chút lúng túng vừa vô cùng phẫn nộ.

Lưu Ly đáng chết này, thật sự là hạ mặt mũi của bà ta trước mặt nhiều người như vậy!

“Lưu Ly, tôi chính là trưởng bối của cô…” Phạm Phương Huệ dường như quên mất đây là đâu.

“Yên lặng!” Hạng Lưu Dương rốt cuộc cũng gõ vang kinh đường mộc, cắt đứt lời muốn nói trong miệng Phạm Phương Huệ.

Phạm Phương Huệ sợ đến mức run lên, không dám nói nữa.

“Bên dưới là người phương nào? Hãy xưng tên ra.” Hạng Lưu Dương trầm giọng, rất có uy nghiêm.

“Dân…dân phụ là thê tử phòng lớn nhà họ Lưu thôn Đại Vĩ Phạm Thị.” Phạm Phương Huệ chưa từng gặp quan lớn như vậy, càng không thấy quan uy lớn như vậy, miệng lắp bắp cuối cùng cũng nói xong.

Hạng Lưu Dương nghe vậy, liền hỏi: “Trương Tiến Danh trấn Biên Lư chỉ ra và xác nhận ngươi là đồng lõa, tội này ngươi có nhận?”

“Đại nhân, oan quá!” Phạm Phương Huệ mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn nhớ kêu oan: “Bình Bình này chính là cháu bên ngoại của dân phụ, dân phụ thương còn không hết, sao có thể cấu kết với người ngoài bán nó đi được? Kính xin đại nhân minh xét.”

Ba ngày trước, tin tức của La Thành truyền về lại trấn Biên Lư.

Sau khi Phạm Phương Huệ nghe được thì không ngồi yên được nữa, để đứa con lớn nhất của mình tự đi xe suốt đêm đến La Thành.

Nếu không phải nửa đường rẽ ngang đến thị trấn đón con trai nhỏ, lấy chuyện đó nói cho con trai nhỏ rồi bàn tính, biết tính nghiêm trọng của chuyện này, Phạm Thị thật sự không thể bình tĩnh như bây giờ.

Dù sao hôm nay việc này liên quan đến tiền đồ của con trai nhỏ, nếu như mình bị định tội vậy thì khoa thi đường của con trai xem như xong rồi.

Cho nên Phạm Phương Huệ bây giờ trong lòng cũng chỉ có biết một điều, đó chính là: Vì tiền đồ của con trai tuyệt đối không thể nhận tội!

Nghe Phạm Phương Huệ nói vậy, Lưu Ly lại cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK