Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 275

Hạng Lưu Dương nhìn chằm chằm Lưu Ly, như thể muốn thấy rõ điều gì đặc biệt ở Lưu Ly.

Chỉ là ánh mắt của Hạng Lưu Dương quá tập trung nên một lúc sau, hắn liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Khi ngước nhìn lên, hắn liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Cố Tại Ngôn.

Nghĩ đến những gì đã trải qua khi nhìn thấy ánh mắt đó lần trước, Hạng Lưu Dương không khỏi rùng mình, đúng là ác mộng của hắn!

Hắn chỉ tò mò người phụ nữ như thế nào mới khiến vị kia sốt ruột sai người thúc giục hắn qua đây, chứ không hề có ý gì khác, càng không có ý cạy góc tường…

Hạng Lưu Dương trong lòng khóc không ra nước mắt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra gì, ngồi thẳng lưng, dời mắt khỏi Cố Tại Ngôn nhìn đám người đang quỳ gối trước mặt: “Ai là người tố cáo?”

Giọng nói nghiêm nghị khiến người ta cảm nhận được quan uy cực lớn.

Chỉ là lúc này ánh mắt của Hạng Lưu Dương không dám nhìn vào trên người Lưu Ly, hắn sợ lỡ bất cẩn có ai đó lại ghét mình, sau đó tự nhiên mình sẽ có thêm nhiệm vụ bất khả thi nào đó một cách khó hiểu.

Lưu Ly đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Hạng Lưu Dương lúc nãy nhìn mình, nhưng Hạng Lưu Dương rất giỏi che giấu cảm xúc, vì vậy Lưu Ly không nhận thấy điều gì bất thường.

Nghe câu hỏi của Hạng Lưu Dương, Lưu Ly đáp: “Hồi đại nhân, là dân phụ.”

Tầm mắt của Hạng Lưu Dương dừng ở trên người Lưu Ly một lát, sau đó nhanh chóng dời đi, nhưng khi ánh mắt quét qua, Hạng Lưu Dương nhìn thấy Bình Bình ở bên cạnh Lưu Ly, vẻ mặt kinh ngạc run rẩy.

Lo lắng bị người khác nhìn thấy sơ hở, Hạng Lưu Dương dùng năng lực tự khống chế cực mạnh của mình để không bộc lộ sự kinh ngạc trong lòng.

Hóa ra là như vậy, hầy…chẳng trách…

Hạng Lưu Dương không dám dây dưa nữa, nhanh chóng nói: “Oan tình của ngươi và lệnh công tử bổn quan có nghe qua, các ngươi đã phải chịu sợ hãi. Lần này không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng trả lời.”

Cho hắn ta mười lá gan, hắn ta cũng không dám để cô gái và đứa bé đó quỳ xuống, trừ khi hắn ta chê mình sống lâu quá.

Nghĩ như vậy, Hạng Lưu Dương nhìn về phía người chê mạng mình sống lâu quá Cát Thành Đông, trong mắt có chút thương hại: “Cát Đại Nhân sao còn đứng đó? Ngồi xuống nghe xử án.”

Cát Thành Đông: “…” Ông ta muốn đâm chọc đúng không?

Còn Lưu Ly thì sững sờ khi nghe tin mình không cần quỳ.

Vậy cũng được à?

Nhưng mà Lưu Ly đương nhiên rất vui vẻ vì không cần quỳ xuống, bèn túm lấy Bình Bình cảm tạ Hạng Lưu Dương, sau đó đứng dậy.

Trên công đường chỉ có hai mẹ con họ đứng, Lưu Ly có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.

Cảm giác này…ừm, sảng khoái không thể giải thích được.

Hạng Lưu Dương không quan tâm Cát Thành Đông có ngồi xuống hay không, nhìn về phía Quảng An Hầu Mục Tân Thành.

“Hầu gia, Nhiếp Chính Vương đưa người tới đây để giúp người tu thân dưỡng tính. Sao Hầu gia có thể làm điều sai trái như vậy? Ngươi đã phụ tấm lòng khổ tâm của Nhiếp Chính Vương rồi.”

Hạng Lưu Dương nở nụ cười giả tạo, giọng điệu cũng đầy ẩn ý.

Ngay khi Mục Tân Thành nghe thấy ba chữ “Nhiếp Chính Vương”, sắc mặt ông ta trở nên khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK