Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 248

Chỉ là thuyền đi không bao lâu, chắc chưa tới nửa canh giờ, chiếc thuyền vào bờ, Lưu Ly lần nữa được đặt trong xe ngựa.

Từ trong cuộc nói chuyện của hai người thì có thể nghe ra, người đánh xe tới lần này mới là người của người đứng sau kia, mà người trên thuyền chẳng qua chỉ là thay người ta làm việc.

Hơn nữa, những người trên thuyền sau khi đưa cô vào trong xe ngựa, bọn họ sẽ tiếp tục đi thuyền tiếp, dùng cách này để xóa dấu vết.

Tâm trạng của Lưu Ly rất nghiêm trọng, không ngờ đối phương lại cảnh giác tới mức độ này, khó trách Cố Tại Ngôn nói tra tới phía sau thì không có manh mối nữa.

Tiếp theo, Lưu Ly lại ở trong xe ngựa xóc nảy hơn hai canh giờ, xe ngựa mới từ từ đi chậm lại.

Nghe thấy tiếng giao bán náo nhiệt ở trong chợ bên ngoài, Lưu Ly biết mình chắc sắp tới nơi rồi.

Cộng thêm thời gian hôn mê, cô chắc đã ở trên đường hơn bốn canh giờ.

Trừ đi đường thủy, còn lại chắc có thể tính theo cách đi đường bằng xe với tốc độ nhanh.

Ba – bốn canh giờ đi đường, không tính quá xa, nhưng tuyệt đối không tính là gần.

Theo như những gì cô biết, trấn Biên Lư đi về phía Bắc là huyện thành Lâm An, từ trấn Biên Lư tới huyện Lâm An cưỡi khoái mã thì mất hơn một canh giờ là được rồi, cho nên nơi này không phải huyện Lâm An.

Còn huyện Việt, huyện Định bên cạnh, Lưu Ly cũng loại bỏ.

Huyện Việt huyện Định tuy xa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mất hơn một canh giờ so với đi tới huyện Lâm An mà thôi.

Mà nơi xa hơn thì chỉ có phủ thành Ngu Thành ở phía Đông Bắc và tỉnh thành La Thành ở phía Đông của trấn Biên Lư, hai thành trì này đều rất phát triển, hơn nữa lộ trình chắc cần trên ba canh giờ cưỡi khoái mã mới có thể tới.

Vậy nên giờ phút này, cô hoặc là ở Ngu Thành, hoặc là ở La Thành, còn là cái nào, cô vẫn không biết.

Chỉ là cô chỉ cần vừa nghĩ tới mình bị đưa tới nơi xa như vậy, trái tim trùng xuống.

Cả đoạn đường một người trưởng thành như cô cũng không chịu nổi sự xóc nảy, vậy Bình Bình bé như vậy, chẳng phải sẽ càng khó chịu sao?

Đến nơi xa như vậy, Bình Bình có phải rất sợ không?

Không bao lâu sau, Lưu Ly nhận ra xe ngựa đi vào một phủ trạch, điều này khiến Lưu Ly thu lại cảm xúc.

Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, có người vén rèm xe ngựa ra, nhấc cô xuống xe.

Không lâu sau thì cô được đặt trên một chiếc giường mềm mại, dây thừng trên người được cởi ra, vải che mắt cũng được lấy ra.

Rõ ràng, đây là tới nơi rồi.

Lưu Ly không có mở mắt, vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, cô có thể nhạy bén cảm nhận được có người đang nhìn cô.

“Cô nương xinh đẹp như vậy, thật là đáng tiếc.” Lúc này truyền tới tiếng thở dài của một bà tử.

“Thu lại lương tâm của bà đi, cách làm việc của chủ tử chúng ta bà lẽ nào quên rồi sao? Cẩn thận họa từ trong miệng mà ra mất đi tính mạng.” Giọng nói của bà tử khác rõ ràng không thân thiện lại có chút nghiêm khắc.

Tiếp theo là một sự im ắng, sau đó là tiếng xì xầm, bà tử trước đó vẫn nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ đó đưa tới ngày hôm qua…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK