Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 185

Người tới không có ý tốt, hắn không ngốc, đương nhiên nhìn ra được.

Tiêu lưu manh chỉ liếc nhìn Trương Nhị Lang đầy khinh thường, rồi chạm mắt với Lưu Ly: “Tiểu tiện nhân, có phải là người hại ta mất việc không?”

Tuy Tiêu lưu manh nghi ngờ, cũng gần như chắc chắn là Lưu Ly, nhưng vẫn muốn nghe Lưu Ly chính miệng thừa nhận.

Đương nhiên, cho dù không thừa nhận cũng không sao, Lưu Ly ngày hôm nay gặp phải hắn thì đã định sẵn sẽ xui xẻo rồi.

“Đúng thì như nào?” Lưu Ly rất bình tĩnh, ánh mắt lại thầm đánh giá người đằng sau Tiêu lưu manh, trong lòng cân nhắc nếu đánh, phần thắng phía cô sẽ có bao nhiêu.

Những tên vô lại mà Tiêu lưu manh dẫn tới, cộng cả Tiêu lưu manh tổng cộng 10 người, phía cô chỉ có hai người, Lưu Ly cảm thấy phần thắng thật sự quá nhỏ.

Tuy trong lòng cảm thấy hôm nay e là không thể gặp may được, nhưng trên mặt Lưu Ly lại không hề có chút hoảng loạn.

Tiêu lưu manh vừa nghe thấy câu hỏi ngược của Lưu Ly, đáy mắt hiện rõ ác ý: “Như thế nào, đương nhiên là cho ngươi sống không bằng chết.”

Nói rồi, Tiêu lưu manh gọi mấy tên lưu manh ở đằng sau: “Các huynh đệ, nữ nhân này ngày hôm nay cho các ngươi hưởng dụng.”

Những tên lưu manh đó nghe vậy, lại có người bất mãn: “Triệu huynh, ngươi như này không biết điều rồi, xấu như vậy chúng ta sao mà xuống tay được?”

“Rắm chó, mặt che đi không thể hưởng dụng được ư? Nếu không làm thì cút sớm đi.” Tiêu lưu manh có chút mất kiên nhẫn.

Những người này nghe vậy, đương nhiên sẽ không nói không làm, dù sao sự việc không phải giống như những gì Tiêu lưu manh nói hay sao, che mặt đi thì không khác biệt.

Lời nói tục tĩu như này, Trương Nhị Lang nghe mà mặt mày tái xanh, đang muốn xuống xe liều mạng với những tên lưu manh đó, Lưu Ly lại vào lúc này kéo hắn lại.

“Phi xe, lao qua.”

Tuy xe bò đi chậm, nhưng nếu bò thật sự chạy, vây lực đâm đó cũng không tồi, có thể thoát được những người này hay không thì xem hành động này.

Trương Nhị Lang nghe lời của Lưu Ly, cũng không phản bác, trực tiếp giơ cái roi quất mạnh vào mông con bò.

Nếu là bình thường, bò là bảo vật quý giá nhất của nhà nông, sao có thể có người thật sự quất mạnh tay chứ?

Nhưng Trương Nhị Lang lại biết, mình không nhẫn tâm, Ly tỷ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên một roi này đánh xuống, ở mông con bò xuất hiện một vết đỏ.

Mà con bò cũng vì đau, lao nhanh về phía trước.

Đám người Tiêu lưu manh thấy xe bò muốn đâm vào bọn họ, tất cả đều kinh sợ mà tránh ra.

Tuy nhiên, khi xe bò muốn đi qua đi đám người Tiêu lưu manh, bỗng nhiên có người đưa tay kéo về phía xe bò, kéo Trương Nhị Lang đang đánh xe xuống xe bò.

Xe bò vẫn đang chạy, Lưu Ly ngồi ở sau xe bò, tay túm chặt thành xe của chiếc xe bò, mắt lại thấy Trương Nhị Lang ngã mạnh xuống đất, bị những tên lưu manh đó vây đánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK