Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 120

Nhưng mà một khắc sau, trong đầu Lưu Ly liền lóe lên, bỗng nhiên cô liền hiểu ra.

Trần gia thôn, Trần!

Đó không phải là cái thôn mà ban đầu Lưu Tử Đào được gả đi à?

Chẳng lẽ Trần Đại Tráng chính là nam nhân trung thực hưu Lưu Tử Đào sao, không trùng hợp như thế chứ?

Bởi vì lúc Lưu Tử Đào xuất giá, nguyên chủ xảy ra chuyện, sau đó lại rất ít gặp mặt Lưu gia, cho nên cô cũng chưa từng gặp nam nhân của Lưu Tử Đào.

Lưu Ly có chút đau đầu, nhưng mà cô vẫn hỏi: “Các người nói những thứ này là do Lưu Tử Đào đã làm?”

“Lưu gia các người nuôi dạy một nữ nhân hung hãn như thế, lúc ở Trần gia chúng tôi đã không an phận, bây giờ nàng ta lại dẫn người cùng với nam nhân mới của mình đến đập nhà Đại Tráng, là do xem thường Trần gia thôn chúng tôi không có ai à?”

Lưu Ly: “…” Đúng thật rồi, Trần Đại Tráng đúng là người chồng cũ xui xẻo của Lưu Tử Đào.

Lúc này, rốt cuộc Trương Nhị Lang cũng đã phản ứng được có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra Trần Đại Tráng chính là người chồng trước đã hưu Lưu Tử Đào.

Cũng không trách Trương Nhị Lang không biết, thật sự bởi vì Lưu Ly, cho nên hôm Lưu Tử Đào xuất giá, gia đình hắn đều không đi dự, đương nhiên sẽ không quan tâm Lưu Tử Đào gả cho ai.

Nhưng lúc Lưu Tử Đào bị hưu về nhà, người Trần gia thôn khá tốt bụng, không công khai lý do ra ngoài, cho nên tất cả mọi người đều không biết tại sao Lưu Tử Đào lại bị hưu về nhà.

Bây giờ nghe thấy lão Trần nói như thế, hóa ra là Lưu Tử Đào vụng trộm với người khác đội mũ xanh cho Trần Đại Tráng.

Trương Nhị Lang rất đồng tình với Trần Đại Tráng, nhưng đồng tình thì đồng tình, hắn không thể nhìn người khác vu oan cho Ly tỷ.

“Chuyện Lưu Tử Đào làm thì các người đi tìm Lưu Tử Đào đi, hoặc đi tìm lão Lưu gia cũng được, sao lại vu oan cho tỷ tỷ của ta?” Trương Nhị Lang bất mãn: “Ly tỷ là Ly tỷ, lão Lưu gia là lão Lưu gia, bọn họ đã không còn quan hệ với nhau, sao các người có thể gộp làm một được chứ?”

Nói xong, Trương Nhị Lang nhìn Lưu Ly: “Ly tỷ, chúng ta đi thôi, bọn họ đã không cho chúng ta chữa bệnh, chúng ta cũng không cần phải ở đây làm gì.”

Lưu Ly nhìn thoáng qua mẹ Đại Tráng đang nằm trên giường bệnh, cô cũng không chần chờ mà lập tức xoay người rời đi.

Đúng là Lưu Tử Đào tạo nghiệt không có liên quan gì với cô, sau khi đã làm rõ sự việc, cô cũng không cần phải ở lại đây.

Về phần chữa bệnh, người ta đã không cho, thế thì cô cũng không cần phải chai mặt đi cứu người.

Nếu không, người ta lại cho rằng cô chột dạ.

Nhìn hai người quay lưng rời đi, lão Trần và Trần Đại Tráng liếc mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ thật sự là bọn họ hiểu lầm rồi?

Nhưng bọn họ cũng không nghe nói ở thôn Đại Vĩ còn có người họ Lưu khác.

Hai người không phải là người không nói lý, nếu không phải như vậy, lúc trước Lưu Tử Đào làm ra chuyện như thế, sau khi Trần gia hưu thê thì đã bị đồn đại sôi nổi.

Nếu như không phải lần này bị ép thảm, lão Trần cũng sẽ không căm hận bất bình thay Trần Đại Tráng.

“Thúc…” Trần Đại Tráng nhìn lão Trần, muốn nói rồi lại thôi.

Do dự một lúc, Trần Đại Tráng cao lớn liền chạy ra khỏi phòng, đuổi theo Lưu Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK