Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 380

Đây rõ ràng là muốn giúp cô.

Chỉ là bọn họ đã tiền trao cháo múc, nếu thật sự nhận ân tình này, vậy thì thành cô nợ Nhiêu gia rồi.

Cô không thể nhận ân tình này được.

“Cảm ơn Nhiêu quản gia, chỉ là chuyện ngày hôm nay không làm phiền ông.” Lưu Ly khéo léo từ chối đề nghị muốn giúp đỡ của Nhiêu gia.

Vốn tưởng rằng Nhiêu quản gia ít nhiều sẽ có một chút không vui, nhưng không ngờ Nhiêu quản gia chỉ mỉm cười: “Lưu nương tử cần lúc nào, có thể tìm lão gia chúng tôi lúc đó.”

Đối với lời này, Lưu Ly không tiếp, cũng không biết tiếp như nào, bèn mỉm cười cho qua.

Lúc này Lưu Ly không biết, một chuỗi phản ứng của cô ngược lại khiến Nhiêu quản gia đánh giá cao cô hơn.

Dù sao, Nhiêu gia ai cũng muốn dựa vào, nhưng Lưu nương tử trước mắt này lại không hề có ý như vậy, ông ta nhìn cũng cảm thấy có vài phần mới lạ, cũng khó trách lão gia tử nguyện ý nể mặt cô.

Sự từ chối của Lưu Ly vốn khiến Lưu Kim Vĩ thở phào, nhưng câu nói đằng sau của Nhiêu quản gia lại khiến trong lòng Lưu Kim Vĩ căm hận.

Có người của Nhiêu gia này ở đây, xem ra hôm nay hắn không có kết quả tốt rồi.

Nghĩ như vậy, Lưu Kim Vĩ nhìn mọi người của Lưu gia với vẻ mặt khó coi: “Nếu cô ta và nhà chúng ta không có quan hệ gì, bữa tiệc này không ăn cũng thế, đi thôi.”

Nói xong, Lưu Kim Vĩ phất tay áo đi về phía cửa.

Chỉ là khi đi qua Lưu Ly, ánh mắt âm hiểm liếc nhìn Lưu Ly.

Thấy cháu ngoan của mình đã đi rồi, tuy Lưu lão thái không cam nguyện, nhưng lời của cháu ngoan bà ta đều luôn nghe theo, cho nên cũng không hàm hồ.

“Đi đi đi, bữa tiệc rách của đồ vô ơn này chúng ta không thèm.”

Lưu lão thái lên tiếng, biểu cảm trên mặt của những người khác của Lưu gia khác nhau, không ai muốn đi vào lúc này, dù sao có đồ ăn ngon đầy nhà như vậy?

Thấy mọi người của Lưu gia ai ai cũng như vậy, Lưu lão thái đâu thể không biết rõ trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, vì vậy lạnh lùng mở miệng: “Còn không đi thì ở lại đừng trở về nữa.”

Cháu ngoan của bà ta cũng không thể ăn được đồ tốt, những kẻ rách nát này muốn ăn sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Quả nhiên, lời này của Lưu lão thái vừa dứt, người của mấy phòng đều đơ ra, trong đáy mắt tràn ngập sự thất vọng, nhưng không ai dám phản bác Lưu lão thái, dù sao bọn họ không muốn vì một miếng thịt mà bị đuổi khỏi Lưu gia.

Đối với hiệu quả như này Lưu lão thái rất hài lòng, nhưng lúc này Lưu Vượng Vĩ khóc quấy: “Á, cháu không đi, cháu không đi, cháu muốn ăn thịt, cháu muốn ăn thịt…”

Vừa quấy khóc, Lưu Vượng Vĩ vừa nằm ra đất lăn ra lăn lại ăn vạ, dáng vẻ bất luận như nào cũng muốn ở lại ăn thịt, không bao lâu thì quần áo vốn không sạch sẽ trên người Lưu Vượng Vĩ đã càng bẩn hơn.

Tiêu thị thấy mẹ chồng nhà mình nhìn qua, bèn kéo tay của Lưu Vượng Vĩ, vừa mắng mỏ: “Vượng Vĩ con đừng khóc nữa, nói cái gì đây cũng là tiệc tân gia của nhà tỷ tỷ con, tỷ tỷ của con sẽ không không cho con ăn thịt.”

Tiêu thị này thật sự là da mặt đủ dày, đã nói cắt đứt quan hệ rồi, nhưng lúc này lại vẫn mở miệng nói Lưu Vượng Vĩ là đệ đệ của Lưu Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK