Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 98

Lưu Ly đi đến bên giường, một tay bê thuốc, một tay đưa ra chuẩn bị đánh thức người đàn ông đang nằm trên giường.

“A…”

Tay của Lưu Ly vẫn chưa chạm vào Cố Tại Ngôn, đã đột nhiên bị nắm lấy, làm cô kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng.

Bát thuốc mà bàn tay còn lại cô đang bê suýt nữa bị đổ.

Cùng lúc này, Cố Tại Ngôn mở mắt ra, đôi mắt sâu giống như đá hắc diệu thạch, đối diện với ánh mắt của Lưu Ly.

Trong đôi mắt sâu của Cố Tại Ngôn kia lóe lên một tia sắc bén, nhưng Lưu Ly không chú ý đến, cộng thêm bàn tay đang bị nắm của cô thật sự cảm giác đau.

Lưu Ly không chút nghi ngờ, nếu như Cố Tại Ngôn không thể lập tức nhận ra mình, vậy bàn tay kia của mình sẽ bị tàn phế.

Nghĩ đến mình suýt nữa gặp phải tai bay vạ gió, Lưu Ly sa sầm mặt mày.

“Ta không biết người có thân phận gì, nhưng bây giờ người đang ở nhà ta, đừng tỏ ra phòng bị với ai, nều không ta cũng có thể mời ngươi rời khỏi nhà ta.”

Sắc mặt của Lưu Ly rất xấu, trừng Cố Tại Ngôn, hôm nay là mình, nếu như ngày mai Bình Bình, hoặc Yên Yên đi vào, bởi vì sự phòng bị của người đàn ông này mà bị thương thì phải làm sao?

“Nếu như sự phòng bị của ngươi nặng như vậy, bát thuốc này ngươi không cần phải uống đâu.”

Nói xong, Lưu Ly mang theo suy nghĩ muốn trút giận, đặt bát thuốc lên chiếc trụ gỗ bên cạnh giường, một ít nước thuốc màu đen tràn ra ngoài.

Làm xong những thứ này, Lưu Ly vẫn có chút tức giận, trừng mắt với Cố Tại Ngôn: “Còn nữa, ngươi định cầm tay ta đến lúc nào?”

Lúc này Cố Tại Ngôn mới phản ứng lại là mình đang cầm tay Lưu Ly, vội vàng buông ra.

Chỉ là hơi ấm còn sót lại trên cổ tay kia vẫn lưu lại trong lòng bàn tay Cố Tại Ngôn rất lâu không tan đi, khiến trong lòng Cố Tại Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy bực bội.

Mà bị Lưu Ly nhiều lần trách mắng, sắc mặt của Cố Tại Ngôn thực sự không được tốt lắm.

Nhưng dù sao biết chuyện ngày này là do mình không đúng, Cố Tại Ngôn vẫn có chút cứng nhắc nói: “Xin lỗi.”

Lưu Ly cũng không phải là một người có lý không chịu tha thứ, vừa nghe thấy Cố Tại Ngôn nói xin lỗi, sắc mặt cũng ôn hòa hơn một chút.

Cố Tại Ngôn thấy vậy, vì bày tỏ mình không phải có ý phòng bị quá nặng với đối phương, nhìn bát thuốc đặt ở bên cạnh.

Lông mày hơi cau lại đến mức gần như không nhìn thấy, vẫn cố gắng ngồi nửa người dậy, đưa tay cầm lấy bát thuốc đã không còn quá nóng.

Không chút do dự, Cố Tại Ngôn trực tiếp đổ vào miệng.

Cứ nghĩ sẽ không nếm được mùi vị gì, nên hành động uống thuốc của Cố Tại Ngôn vô cùng dứt khoát.

Nhưng, giây tiếp theo, cơ mặt của Cố Tại Ngôn trở nên cứng đờ, nếu như không phải Lưu Ly ở đây, hắn còn cần phải chú ý đến sắc mặt, có lẽ biểu cảm của hắn lúc này có thể méo mó hoàn toàn.

Cố Tại Ngôn nghi ngờ, nữ nhân Lưu Ly này có phải đã cho hoàng liên vào trong thuốc của hắn không, đắng đến mức đầu lưỡi của hắn tê tê.

Lưu Ly vốn dĩ cố ý không giúp đỡ, dù bận vẫn thong dong nhìn Cố Tại Ngôn uống thuốc.

Cô biết thuốc này đắng như thế nào, dù sao bên trong còn có vị hoàng liên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK