Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 168

Tuy Cố Tại Ngôn và Lưu Ly có con, nhưng Lưu Ly dù sao còn chưa chính thức bái đường thành thân với hắn.

Lưu Ly này không chỉ hoa tàn ít bướm còn xấu xí, là một nam nhân cũng phải xem trọng một bông hoa như nàng ta hơn chứ?

Nghĩ như vậy, Trương Đỗ Quyên bèn nói: “Sao không thấy cha của bọn Bình Bình?”

Trương Đỗ Quyên vừa hỏi lời này, mắt vừa nhìn vào trong căn nhà lá.

Nghe mẹ của nàng ta nói, nam nhân đó cao lớn uy vũ, khí thế bất phàm, chỉ là trên mặt có vết sẹo trông có hơi đáng sợ.

Có điều, đối với nàng ta mà nói, có thể để nàng ta sống cuộc sống tốt là được, cái khác không quan trọng.

Chỉ đáng tiếc, mặc cho nàng ta nhìn kiểu gì, cũng không thể có con mắt xuyên thấu nhìn rõ tình hình trong phòng.

Lưu Ly ngược lại chưa từng nghĩ có người sẽ muốn ngang nhiên đào chân tường, cho nên không nghĩ nhiều, bèn nói: “Chàng ấy không thích gặp người lạ, ở trong phòng.”

Trương Đỗ Quyên có hơi thất vọng, nhưng không dám nói gì nhiều vào lúc này, chỉ nghĩ về sau sẽ tìm cơ hội.

Đương nhiên, trừ Trương Đỗ Quyên ra, trong thôn đương nhiên còn có người khác cũng có tâm tư giống như vậy.

Có điều mặc kệ có tâm tư gì, lúc này đều không dám thể hiện ra ngoài.

Lưu Ly thấy những người này đều muốn đi, bèn mở miệng giữ người lại.

“Ly, có chuyện gì sao?” Có người hỏi.

“Quả thật có chuyện.” Lưu Ly gật đầu, sau đó nói với mọi người: “Đồ trên núi này không còn nhiều nữa, quả thông trong nhà ta cũng tích lũy quá nhiều, nếu ngày mai trong nhà có dư lao động, có thể tới chỗ ta giúp lấy hạt trong quả thông, ta sẽ trả một bao ba văn tiền.”

Hiện nay quả thông trong nhà của Lưu Ly không phải tùy tiện đắp đống một chỗ, mà đã mua rất nhiều bao tải chất ở đó, bây giờ đã có một đống lớn rồi.

Những ngày này Lưu Ly đều khá bận, sự nhiệt tình lên núi của người trong thôn lại quá cao, cô không có nhắc tới chuyện tuyển người, cũng tạm gác chuyện sơ chế quả thông lại.

Nhưng hiện nay nếu đồ trên núi đang giảm, vậy thì người lên núi đương nhiên sẽ không quá nhiều, nhà nào chắc có người rảnh, lúc này tuyển người là vừa đẹp.

Mọi người vốn còn lo lắng sau khi đồ trên núi hết thì bọn họ bớt đi cơ hội kiếm tiền, bây giờ nghe thấy chỗ Lưu Ly muốn tuyển người bóc hạt thông, tuy giá này không cao, nhưng một người một ngày chắc cũng có thể bóc mấy bao, cho nên ai nấy đều hiện rõ sự vui mừng.

“Ly à, bóc hạt thông này có yêu cầu gì không?” Có người hỏi.

Yêu cầu ư?

Lưu Ly suy nghĩ, sau đó mở miệng: “Ngày mai ai muốn đến thì mang theo dao làm bếp và cái sàng tre tới là được.”

Nhà cô không có nhiều dao và vật dụng như này.

Mọi người vừa nghe yêu cầu thấp như vậy thì rất vui, sau đó mọi người cáo từ rời đi, người lên núi hoặc về nhà nói cho người trong nhà tin tốt này.

Đợi sau khi mọi người đi hết, Trương Nhị Lang đã tới, trong tay của hắn còn cầm một cái chậu gỗ đựng đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK