Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 214

Từ trong lời nói của Tôn đại phu, Trương Đại Tú biết Lưu Ly là ân nhân của nhà bọn họ, nên sự cảm kích của ông ta là từ tận đáy lòng.

Nghe thấy vậy, Lưu Ly cũng không nói mấy lời khách khí như không cần cảm ơn, chỉ nói: “Thím và mấy người Nhị Lang sau này giúp đỡ cháu làm việc, đã là sự cảm ơn lớn nhất với cháu rồi.”

Nghe thấy vậy, Trương Đại Tú nhìn Lưu Ly, chỉ thấy khuôn mặt Lưu Ly tràn đầy sự nghiêm túc, ánh mắt trấn tĩnh, khác hoàn toàn so với Lưu Ly vâng vâng dạ dạ trong ký ức của ông ta, dáng vẻ tự nhiên thoải mái như thế này, khí chất vô hình từ trên người tỏa ra là thứ mà tiểu thư của gia chủ cũng khó có thể so được.

Lúc trước người trong nhà đi lên trấn cũng nói qua một số chuyện về Lưu Ly, cũng nói bây giờ Lưu Ly dẫn dân làng đi kiếm tiền.

Lúc trước ông ta không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ không hiểu sao khiến Trương Đại Tú cảm thấy, người nhà mình giúp Lưu Ly làm việc nhất định có thể có lối ra.

Nghĩ như vậy, biểu cảm của Trương Đại Tú trở nên nghiêm túc: “Cháu yên tâm đi, thím cháu và mấy người khác nhất định sẽ cố gắng hết sức làm việc cho cháu.”

Là cho, chứ không phải giúp.

Trong lòng Trương Đại Tú cũng hiểu rất rõ, vị trí của gia đình mình, sẽ không vì lúc trước vợ mình giúp đỡ Lưu Ly mà bắt Lưu Ly phải trả ơn mình.

Chi tiết này đương nhiên Lưu Ly cũng chú ý đến, không khỏi cảm thấy cả nhà họ Trương đều rất khá, quả thật đáng để qua lại.

Đã quyết định đi đến nhà họ Điệp đòi lại công bằng, vậy thì đương nhiên nói đi thì phải đi.

May là chuyện này nói lớn một chút cũng liên quan đến thể diện của cả làng, mọi người đều là có huyết thống với nhau, vì vậy Trương Đại Tú cũng xem như được nhiều người ủng hộ, đàn ông già trẻ lớn bé ở thôn Trương gia đều tình nguyện mang theo “hàng” cùng đi về phía trước.

Điều khiến người khác bất ngờ là, trưởng thôn Trương Cao Ân lúc nãy cũng kịp thời đi tới, quyết định cùng đi chủ trì đòi lại công bằng.

Còn về người phụ nữ duy nhất trong nhóm người kia là Lưu Ly, lúc đầu mọi người đều tò mò cô đi theo làm gì.

Mấy chuyện đánh nhau này, phụ nữ đi cùng không phải gây thêm chuyện sao?

Đối diện với sự chất vấn, Lưu Ly nói thẳng: “Đánh nhau mọi người có thể rất tốt, nhưng võ mồm mọi người có thể không được tốt.”

Mọi người vừa nghe xong, suy nghĩ một lúc, cảm thấy hình như Lưu Ly nói như vậy cũng không có gì sai.

Lúc này, Lưu Ly lại nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện giữa tôi và Điệp Trúc Lam vẫn chưa tính toán rõ ràng.”

Lưu Ly vừa nói ra câu này, không có ai dị nghị gì nữa.

Một đoàn người rất nhanh đã đi đến thôn Điệp gia.

Một đoàn người thôn Đại Vĩ, cầm theo “hàng” tìm đến cửa, đương nhiên là đã kinh động đến người thôn Điệp gia, rất nhanh đã có người thông báo với trưởng thôn thôn Điệp gia.

Mà ngoài mấy người đàn ông lớn nhỏ, già trẻ, còn có ba cô sáu bà đi theo sau nhóm người của thôn Đại Vĩ, tất cả đều đi đến nhà của Điệp Trúc Lam.

Lúc này, Điệp Trúc Lam đang ngồi trong phòng, thảo luận với mẹ mình những vấn đề sau này.

“Mẹ, bây giờ con hòa ly rồi, không thể cứ ở nhà mẹ đẻ được, mẹ có tính toán gì không?” Điệp Trúc Lam nhìn Thôi Thị, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.

Lúc này, Điệp Trúc Lam hoàn toàn không nghĩ đến một chút tình cảm vợ chồng với Trương Đại Lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK