Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 440

 

Về lý do tại sao lại nói là ‘giống’? Bản thân Lưu Ly cũng không rõ, chỉ là trong đầu tự nhiên có chữ này.

Quách Tế Chung ở một bên nghe thấy lời nói của mẹ mình, lập tức khuyên giải: “Mẫu thân phải sống lâu trăm tuổi.”

Lời này vừa được nói ra, Lưu Ly cảm nhận được hơi thở của Nhiêu Thanh Nhã bên cạnh thay đổi một cách rõ ràng, ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của Nhiêu Thanh Nhã tái nhợt, trong mắt lờ mờ hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.

Có điều sau một cái chớp mắt, sắc mặt của Nhiêu Thanh Nhã lại khôi phục sự bình tĩnh, hoặc có thể nói là tê dại.

Trong lòng Lưu Ly không khỏi thổn thức, gia thế của Nhiêu Nhanh Nhã, bao nhiêu người ao ước cũng không có được, dù sao nàng ta cũng xuất thân từ một gia đình đại nho đương thời.

Người phụ nữ như vậy, cho dù không phải là thiên chi kiều nữ cũng được định sẵn sẽ có một cuộc đời suôn sẻ.

Nhưng Nhiêu Thanh Nhã, người có biểu hiện như hiện tại, lại giống như đã phải chịu đựng nỗi dằn vặt tận cùng và mất niềm tin vào cuộc sống.

Quách gia này, hoặc là nói Quách lão phu nhân này, thực sự tồn tại giống như đầm rồng ao hổ.

Cô chỉ là một người thôn phụ bình thường, thực ra không muốn quản loại chuyện này.

Thế nhưng, cô không thể thoái thác được. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Lưu Ly đi về phía Quách lão phu nhân, đặt tay lên mạch của lão phu nhân.

Vừa mới cảm nhận được đại khái liền nghe thấy Quách lão phu nhân than thở: “Haizz, cơ thể tàn tạ này của ta lẽ ra đã đi sớm rồi, nếu không phải vì lo lắng cho Chung Nhi, lão già ta cũng không biết sống còn có ý nghĩa gì nữa.”

Lời này quả thực gần như trực tiếp nói rằng mình xem nhẹ chuyện sống chết.

Nhưng trong con mắt đang rũ xuống của Lưu Ly đang kiểm tra mạch bà ta, lại che dấu một chút cổ quái.

“Mẫu thân đừng nói những lời này nữa, có thần y ở đây, mẫu thân nhất định sẽ không sao.” Quách Tế Chung là một người con hiếu thuận, sau khi Quách lão phu nhân nói xong, lập tức lên tiếng an ủi.

Quách lão phu nhân nghe thấy vậy chỉ cười cười, không đáp lại Quách Tế Chung, bà ta chỉ cười nhìn về phía Lưu Ly: “Thân già này lẽ ra không nên làm phiền nữ thần y, mất ngày trước danh y trong tỉnh lị và danh y trong kinh thành đều đã bắt mạch cho ta, cũng đều nói là hết cách cứu vãn, dưỡng bệnh mấy năm cũng là cực hạn rồi, chắc hẳn nữ thần y bắt mạch cũng ra kết quả như vậy thôi nhỉ?”

Động tác trên tay Lưu Ly dừng một chút, sau đó thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Quách lão phu nhân, bắt gặp đôi mắt đầy ý cười nhân hậu, nhưng trong lòng cô lại phát run.

Trên thực tế, cơ thể lão phu nhân này đang rất khỏe mạnh, thậm chí còn khỏe mạnh hơn cơ thể của Nhiêu Thanh Nhã mấy phần.

Nhưng bà ta cứ luôn đề cập rằng kết quả mà danh y tỉnh lị và danh y trong kinh bắt mạch cho bà ta đều là hết cách cứu vãn, đây rõ ràng là một loại ám thị với cô.

Dù sao, danh y ở tỉnh lị hoặc là danh y ở kinh thành, nếu đã là danh y thì y thuật không thể kém được, dù có không chuẩn mực thế nào đi nữa cũng sẽ không nói một người bình thường là hết cách cứu vãn.

Chỉ là, Quách lão phu nhân này ám thị với mình như vậy trước mặt Quách Tế Chung, thật sự tốt sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK