Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 569

Mà Lưu Ly thì phủi phủi bột thuốc trên đầu với vẻ chán ghét, vẻ mặt rất không vui.

Chơi thuốc trước mặt cô, Từ Chính thật sự không đủ tư cách.

Chỉ là nếu đã dám hạ thuốc với cô, vậy lần này cô tuyệt đối không thể tha cho hắn.

Lưu Ly nghĩ, trong đầu bèn có một ý tưởng.

Chỉ là nhìn Từ Chính, người đang nằm trên đất sau khi ăn gậy ông đập lưng ông và bị cô thêm một chút thuốc ngủ, cô lại cảm thấy lúng túng.

Đúng lúc này, giọng nói của Ám Bát vang lên sau lưng Lưu Ly: “Phu nhân, có muốn thuộc hạ giúp đỡ không?”

Lưu Ly xoay người nhìn về phía Ám Bát xuất hiện đúng lúc, cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu: “Ta cần cậu giúp khiêng hắn đến một nơi.”

Ám Bát nghe lệnh, định bước lên trước lại bị Lưu Ly ngăn lại: “Trên người hắn đang dính bột thuốc, cậu uống thuốc giải này nước đi.”

Nói xong, Lưu Ly đưa cho Ám Bát một viên thuốc.

Ám Bát không thèm suy nghĩ nhận lấy và uống, sau đó tiến lên trước vác Từ Chính lên theo kiểu đầu hướng xuống.

“Phu nhân muốn thuộc hạ đưa hắn đi đâu?” Ám Bát hỏi.

Lúc hỏi lời này, Ám Bát còn liếc nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, trong mắt mang theo mấy phần nghi hoặc.

Là ai đã gọi hắn đến đây?

“Cậu đưa hắn tới…”

Khi Lưu Ly đến Trương gia bèn nhìn thấy Bạch Nhạc đang lo lắng đứng đợi ở cửa Trương gia.

“Ta không sao, cô đi xem Tiểu Thúy đi, đừng để cô ấy xảy ra chuyện.” Lưu Ly nói với Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc nhìn thấy Lưu Ly đã bình an vô sự đến đây, vẻ lo lắng trên mặt tự nhiên tiêu tan, trả lời một tiếng rồi liền rời đi.

Lúc này Lưu Ly mới gõ cửa nhà họ Trương.

Trương Đại Tú là người đến mở cửa.

Vừa vào trong viện, Lưu Ly bèn nhìn thấy Trương Tiểu Muội đang co rúm trong vòng tay của Trương Trần Thị như chim sợ cành cong, khi nhìn thấy người đến là Lưu Ly, Trương Tiểu Muội mới thả lỏng người.

Lưu Ly nhìn Trương Tiểu Muội, lộ ra nụ cười hiền lành nhất: “Tiểu Muội, là cô Lưu Ly, cô Lưu Ly mang bánh hoa quế mà Tiểu Muội thích nhất đến cho Tiểu Muội đây.”

Vừa nói, Lưu Ly vừa giơ một hộp bánh ngọt trong tay lên.

Vốn dĩ lúc đầu cô không mang theo, nhưng vì trên người có bột thuốc nên cô phải về nhà thay quần áo, lúc ra ngoài liền mang theo.

Trương Tiểu Muội mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc bánh hoa quế, không chút do dự liền nhảy xuống khỏi vòng tay của Trương Trần Thị đến bên cạnh Lưu Ly, ngẩng đầu nhìn lên Lưu Ly.

Thấy vậy, Lưu Ly xoa xoa đầu Trương Tiểu Muội, sau đó đưa bánh hoa quế cho Trương Tiểu Muội.

Trương Tiểu Muội nhận lấy bánh hoa quế nhưng vẫn đứng bên cạnh Lưu Ly, có thể thấy được sự thân thiết đối với Lưu Ly.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Trần Thị có chút ưu sầu, cũng có chút vui vẻ yên tâm mà nói: “Đứa trẻ này không thân thiết với ai ngoại từ ta, quả thực đối xử với cháu có chút đặc biệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK