Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 295

Lưu Ly thấy như vậy chỉ có thể từ bỏ, câu ‘có ta rồi’ không hiểu sao cũng khiến cô cảm thấy an tâm.

Có lẽ vì câu nói kia, hoặc là vì biết Quảng An Hầu sẽ không báo thù bọn họ, tâm trạng của Lưu Ly cũng được thả lỏng hơn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Đợi hơi thở của Lưu Ly trở nên ổn định, Cố Tại Ngôn lại ngồi dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng, chìm vào trong bóng tối.

Đêm, dần trở nên sâu hơn.

Lúc này, trong phủ Quảng An Hầu ở La Thành lại tràn đầy mùi tanh của máu như trước đây.

Sau khi Mục Tân Thành hoảng sợ, trong lòng ứ đọng, khó mà bình tĩnh được, vừa về đến Hầu phủ, cũng không để ý đến công công kia, gọi mấy nha hoàn trong phủ vào trong viện của mình để dâm loạn.

Mấy nha hoàn càng la hét, cầu xin, Mục Tân Thành càng hưng phấn.

Trong quá trình này, có nha hoàn không nhịn được bản thân bị làm nhục, đâm đầu vào tường tự sát, cũng có người chết bất đắc kỳ tử vì thủ đoạn của Mục Tân Thành quá tàn độc, trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, đợi đến khi Mục Tân Thành chơi mệt rồi, sẽ bảo thuộc hạ ném những người phụ nữ nửa sống nửa chết hoặc đã chết ra ngoài, dọn dẹp sạch sẽ, mùi máu tanh trong phòng vẫn chưa thể hết.

Ngược lại, tâm trạng của Mục Tân Thành vì trận phát tiết này mà tốt hơn rất nhiều, tâm trạng thoải mái, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Chỉ là, vừa mới ngủ chưa được bao lâu, Mục Tân Thành trong giấc ngủ đột nhiên cảm nhận được cảm giác bị đè lên rất mãnh liệt.

Cảm giác bị đè này khiến Mục Tân Thành có chút khó thở, lập tức từ trong mộng tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, Mục Tân Thành đã nhìn thấy cái mặt nạ khiến ông ta căm hận đến tận xương tủy kia.

“Ngươi…”

Mục Tân Thành sợ hãi, đang định lên tiếng, lại bị giọng nói của người đàn ông kia cắt ngang.

“Bổn vương ném ngươi đến đây làm gì, ngươi quên rồi sao?”

Giọng nói lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào đột nhiên vang lên, giống như cơn ác mộng, đánh thẳng vào trái tim của Mục Tân Thành.

Giọng nói này…lẽ nào…

Không thể nào!

Mục Tân Thành theo bản năng muốn phủ định suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không khỏi sợ hãi mở to mắt, nhìn Cố Tại Ngôn.

“Ngươi….người là…” Giọng nói của Mục Tân Thành run rẩy, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngông cuồng thường ngày.

Trong lòng có suy đoán, nhưng Mục Tân Thành rất lâu cũng không dám lên tiếng nói ra đáp án kia, giống như không nói ra, tất cả những thứ trước mặt không tồn tại.

Sự sợ hãi tràn đầy trong lòng của Mục Tân Thành lúc này, cho dù lúc suýt nữa bị kết tội ở trên công đường cũng chưa từng có.

Không, không thể nào, hắn ta đã chết rồi!

Mục Tân Thành nói với mình hết lần này đến lần khác.

Nhưng đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ kia đã hoàn toàn bán đứng ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK