Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 221

Hắn tức vì Lưu Ly bị người ta nói không biết xấu hổ, tức vì Điệp Trúc Lam nói Bình Bình, Yên Yên là con hoang.

Nhưng điều khiến hắn càng tức giận là người đàn ông vô trách nhiệm lúc đó khiến Lưu Ly mang thai sau đó lại vứt bỏ cô, khiến một mình cô phải chịu bao nhiêu lời đồn.

Lúc này, hắn hận không thể chém người đàn ông kia thành nghìn mảnh!

Trong từ điển của hắn từ trước đến nay không hề có câu không đánh phụ nữ, chỉ là bình thường không thèm ra tay mà thôi.

Nhưng lúc này, lần đầu tiên hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Cố Tại Ngôn từng bước từng bước đi về phía Điệp Trúc Lam vẻ mặt đang tràn đầy sợ hãi dưới ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người.

Điệp Trúc Lam bị đá bay, cả người mơ hồ, lúc rơi xuống đất, nàng ta cảm thấy không chỉ trên người đau, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng đau.

Không đợi nàng ta từ trong cơn đau hoàn hồn lại, đã nhìn thấy người đàn ông trên mặt có vết sẹo, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ đang từng bước đi gần đến chỗ mình, giây phút này, nàng ta lại cảm thấy cái bóng của sự chết chóc đang bao phủ lên cả người nàng ta.

Theo bản năng, Điệp Trúc Lam chống tay lên, không ngừng lùi về sau.

“Cô nói ai là con hoang? Nói lại lần nữa?” Giọng nói lạnh lùng, mang theo sự chất vấn của Cố Tại Ngôn truyền vào tai Điệp Trúc Lam.

Đối diện với Cố Tại Ngôn lúc này, trong lòng Điệp Trúc Lam chỉ có sự sợ hãi, làm sao còn dám nói lại những lời lúc nãy?

Nhưng rất nhanh, Cố Tại Ngôn đã đi đến trước mặt Điệp Trúc Lam, nhấc chân, đạp cho Điệp Trúc Lam một cái.

“A….”

Điệp Trúc Lam sợ hãi hét lên, sợ đến mức đái ra quần.

Mà những người khác, theo bản năng tránh những nguy hiểm, không ai dám đi lên ngăn cản.

Khí chất của Cố Tại Ngôn quá mạnh, không phải là thứ mà những người dân bình thường như bọn họ có thể chịu đựng được.

Mà đúng lúc này, tay của Lưu Ly đột nhiên giữ lấy Cố Tại Ngôn, khiến khí thế lạnh thấu xương trên người Cố Tại Ngôn, người đang trên bờ vực bùng nổ lập tức biến mất.

“Chuyện này, tôi sẽ xử lý.” Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn.

Giây phút lúc nãy, nếu cảm nhận của cô không sai, Cố Tại Ngôn đã có ý muốn giết người.

Cô không muốn Cố Tại Ngôn vì mình mà tay phải dính máu.

Hơn nữa, ở trong thời đại này giết người phải đền mạng, vì loại người như Điệp Trúc Lam, không đáng.

Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, thấy vẻ mặt Lưu Ly vẫn bình tĩnh, không hề có dáng vẻ bị tổn thương.

Không biết tại sao, nhìn thấy Lưu Ly như thế này càng khiến hắn đau lòng.

Vì đã quen nghe thấy những lời kia, nên bây giờ mới không có chuyện gì sao?

Cuối cùng, Cố Tại Ngôn vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ lùi sang một bên, đứng phía sau Lưu Ly một bước, với tư thế bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK