Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 374

Chiếc rương đầu tiên đó là do hai đại hán khiêng vào, nhìn rất nặng, vốn các thôn dân đều tò mò bên trong đó là gì, thấy hành vi này của Lưu Trần thị thì đều nghển cổ lên nhìn.

Cái này không nhìn thì thôi, nhìn một cái thì thật sự giật mình.

Đó vậy mà một rương ngân lượng, trắng lấp lánh, bày ngay ngắn ở đó.

Cái này… cả một rương, phải có bao nhiêu?

Gần như trong nháy mắt, ánh mắt các thôn dân nhìn người của Lưu gia đều mang theo sự ngưỡng mộ và đố kỵ.

Nhiều ngân lượng như vậy làm sính lễ, cảnh tượng này chưa từng thấy.

Đừng nói mọi người, ngay cả Lưu Ly cũng chưa từng thấy một rương lớn ngân lượng như này.

Chỉ là mọi người thì ngưỡng mộ đố kỵ, mà cô thì lại vạch đen đầy mặt.

Đã nói tiền tài không được lộ ra, giờ ngang nhiên khiêng một rương ngân lượng như này tới không phải là gọi trộm hay sao?

Lưu Ly vô thức nhìn sang Cố Tại Ngôn, lại thấy Cố Tại Ngôn nhìn mình với ánh mắt sâu thẳm, ánh mắt đó khiến Lưu Ly cảm thấy, Cố Tại Ngôn là muốn kiếm chuyện.

Dù sao, ấn tượng mà Cố Tại Ngôn cho cô không phải là một người không cẩn trọng như vậy.

Nghĩ tới đây, Lưu Ly chuẩn bị yên lặng quan sát.

Mà Lưu Trần thị bị một rương ngân lượng sáng lấp lánh mê hoặc, lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn.

Sau khi hoàn hồn, Lưu Trần thị mặt mày cực kỳ vui vẻ.

Cũng không xem trong các rương khác là gì nữa, trực tiếp phân phó: “Lão đại lão nhị hai đứa còn ngây ra đó làm gì? Mau, mau chuyển hết tất cả đồ này về.”

Cái này làm không nhanh, không phải sẽ bị người khác nhòm ngó hay sao?

Trong lòng trong mắt của Lưu Trần thị lúc này đều là một rương ngân lượng này, căn bản quên mất mục đích hôm nay của bọn họ là muốn chiếm nhà của Lưu Ly.

Đương nhiên, cho dù nhớ, vậy cũng không sao cả.

Đùa chứ, nhiều ngân lượng như này, bọn họ muốn xây bao nhiêu căn nhà mà không được?

Còn về chuyện bọn họ chuyển sính lễ của Lưu Ly có gì không đúng chứ?

Rất xin lỗi, Lưu Trần thị bao gồm tất cả mọi người của người nhà tổ Lưu gia đều cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.

Đánh gãy xương còn liền gân, Lưu Ly nói thế nào cũng là cháu gái của Lưu gia, cháu gái xuất giá nhà mẹ thu sính lễ là chuyện hiển nhiên, ai dám nói không phải?

Ai dám?

Đương nhiên Cố Tại Ngôn dám.

Khi người của Lưu gia chuẩn bị chuyển sính lễ đi, Cố Tại Ngôn trầm giọng mở miệng: “Khoan đã!”

Người của nhà tổ Lưu gia dừng lại, nhìn sang Cố Tại Ngôn.

Lưu lão thái trực tiếp cười híp mắt luôn: “Cháu rể làm sao vậy? Muốn giúp chúng ta chuyển sính lễ trở về sao? Không sao, chuyện này tự chúng ta chuyển, tự mình chuyển là được.”

Ngân lượng mà, đương nhiên tự mình chuyển càng có cảm giác hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK