Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 131

Nghe thấy không phải là Lưu Ly thay đồ cho mình, Cố Tại Ngôn thở phào một hơi, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn lợi ích gì?”

“Dạy chữ cho con của ta, ngươi cảm thấy được không?” Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn.

Cô cũng không muốn để Bình Bình phải học chữ sớm như thế, huống hồ gì bây giờ Bình Bình còn chưa đầy năm tuổi.

Chỉ là lúc nãy cô cũng đã nhìn thấy dường như Bình Bình cảm thấy rất hứng thú với chuyện đọc sách.

Về phần tại sao lại muốn để Cố Tại Ngôn dạy chữ cho Bình Bình?

Vừa nhìn liền biết thân phận của Cố Tại Ngôn không phải bình thường, người như này chắc chắn thông thạo, hiểu biết rất nhiều thứ.

Trong lúc gấp gáp, cô cũng không thể tìm người dạy chữ cho Bình Bình, đúng lúc Cố Tại Ngôn phù hợp. Dù sao hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, còn không bằng cống hiến cho cô chút sức lực, dù sao cô là ân nhân cứu mạng của hắn mà không phải sao?

Còn không biết khi nào mới có thể trả cô một ngàn lượng bạc kia, nếu như mình còn không tìm chút lợi ích, Cố Tại Ngôn chạy mất không trả bạc, thế thì cô lỗ vốn rồi.

Cố Tại Ngôn không biết suy nghĩ trong lòng Lưu Ly, nếu như biết mình bị xem như một người vì một ngàn lượng bạc mà quỵt nợ, chắc chắn hắn sẽ xám mặt lại.

Nếu như trước đó Lưu Ly đưa ra yêu cầu này, chắc chắn Cố Tại Ngôn sẽ từ chối, dù sao hắn đã dự định sau khi vết thương mình lành rồi thì sẽ rời đi, nên không thể dạy chữ cho Bình Bình.

Nhưng mà bây giờ nếu đã nảy sinh tâm tư muốn ở lại, Cố Tại Ngôn không có lý do gì mà từ chối.

Quan trọng là hắn thấy Bình Bình thật sự thích, nên làm thầy thằng bé cũng không có gì đáng ghét.

Cùng lắm thì chờ đến lúc hắn đi, lại tìm cho thằng bé một người thầy tốt hơn.

Vì vậy, Cố Tại Ngôn đã gật đầu đồng ý.

Thấy Cố Tại Ngôn đã đồng ý, Lưu Ly rất vui vẻ, cô lấy dược cao của Tôn lão cho mình đưa cho Cố Tại Ngôn.

“Nể tình ngươi đồng ý làm thầy dạy chữ cho nhi tử ta, thuốc bôi sẹo này cho ngươi vậy.”

Dù sao thì cô nhận thuốc bôi sẹo của Tôn lão là vì để che lại, trên thực tế tẩy sẹo cô không được.

Mà nếu như gương mặt đó của Cố Tại Ngôn bị hủy hoại thì rất phung phí của trời, đưa thuốc bôi sẹo cho hắn còn có tác dụng hơn.

Cố Tại Ngôn theo bản năng đưa ta nhận lấy thuốc bôi sẹo trên tay Lưu Ly, lúc nhìn thấy dòng chữ ở trên đó thì gương mặt liền cứng lại.

Thuốc thần y Quốc Việt đích thân chế? Sao nữ nhân này lại có thể có đồ của ông ta?

Chẳng lẽ nàng ta quen biết với thần y Quốc Việt?

Vừa nghĩ như thế, Cố Tại Ngôn liền bác bỏ suy nghĩ này của mình.

Cầm thuốc bôi sẹo trong tay, Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, ánh mắt lại rơi vào vết sẹo trên mặt Lưu Ly.

Trong lòng có hơi khó hiểu.

Nữ nhân này đã có thuốc bôi sẹo của Quốc Việt, tại sao lại không dùng?

Nghĩ đến đây, lực chú ý của Cố Tại Ngôn lại rơi vào gương mặt của Lưu Ly, hắn nhanh chóng cho mình một đáp án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK