Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 475

Quả nhiên nhìn thấy Trương Hạnh Huệ và Lưu Ly lúc này đang đứng ở cánh cửa phía sau người bọn họ, lúc này vẻ mặt Trương Hạnh Huệ càng tái nhợt hơn.

“Hạnh Huệ… con nghe thấy hết rồi…”Trương Trần Thị có chút lo lắng, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn thiết.

Hạnh Huệ vừa được Lưu Ly khuyên nhủ xong, bây giờ lại xuất hiện chuyện nhà họ Chương đến hủy hôn, lúc này làm sao có thể ổn được?

“Cha, mẹ, ca ca, con không sao…” Trước ánh mắt quan tâm của người nhà, Trương Hạnh Huệ lắc đầu yếu ớt.

Sở dĩ yếu ớt cũng là vì mấy ngày nay Trương Hạnh Huệ vẫn đang bệnh, hơn nữa quả thực còn chưa ăn chút gì.

Cũng chính vào lúc này, Trương Hạnh Huệ cuối cùng mới chú ý đến, mới có mấy ngày mà cha mẹ nhà mình đã tiều tụy hơn rất nhiều, ngay cả ánh mắt của nhị ca bình thường khá ngượng ngùng khi nhìn mình cũng mang đầy vẻ quan tâm, nhất thời trong lòng Trương Hạnh Huệ đầy sự tự trách.

Lưu Ly tỷ nói không sai, nếu mình cứ chìm đắm trong những lời đồn đại mà không nhìn thấy sự quan tâm của người nhà đối với mình, đó mới chính là có lỗi thực sự với bọn họ.

Nghĩ đến đây, Trương Hạnh Huệ bèn nặn ra một nụ cười để làm yên lòng người nhà.

“Hạnh Huệ, không sao, tên nhóc Chương Cảnh Lâm kia không có mắt nhìn, sau này ta sẽ tìm cho muội một người tốt hơn.”Nhìn thấy dáng vẻ cười gượng gạo của muội muội, Trương Nhị Lang chỉ cảm thấy trong lòng bị bóp nghẹt lại, nhưng lại không biết an ủi Trương Hạnh Huệ như thế nào, chỉ đành bảo đảm như vậy, trong lòng thầm thề rằng nhất định phải dụi cho sáng mắt kiếm cho muội muội một người tốt.

Trương Hạnh Huệ nhìn thấy nhị ca nhà mình nói như vậy bèn mỉm cười: “Được, nghe theo nhị ca hết.”

Lời nói vừa dứt, Trương Hạnh Huệ hơi cụp mắt xuống, che dậy vẻ đau khổ nơi đáy mắt.

Nói không quan tâm, không đau buồn chắc chắn là nói dối.

Chỉ vài ngày trước, vì muốn gặp Chương Cảnh Lâm, nàng ta mới tràn ngập niềm vui trong lòng, đặc biệt cài lên chiếc kẹp tóc mà cha tặng cho mình, chỉ để thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất của mình khi xuất hiện trước mặt hắn ta.

Chỉ là, còn chưa đến thời gian gặp mặt hắn ta, nàng đã bị sai nha dẫn đi rồi, tai vạ bất ngờ này lại khiến mình rơi vào bước đường bị nhà họ Chương từ hôn.

Thế nhưng, cha mẹ và người nhà đã buồn rầu lo lắng cho nàng ta đã lâu rồi, nàng ta không thể tiếp tục khiến bọn họ lo lắng nữa.

Hơn nữa…

Trương Hạnh Huệ nhìn Lưu Ly đang đứng bên cạnh mình, trong ánh mắt mang theo sự kiên định: Nàng ta không thể khiến Lưu Ly thất vọng về nàng ta nữa.

Lưu Ly đứng gần Trương Hạnh Huệ nhất, là người có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của nàng ta nhất, cô bèn giơ tay vỗ vỗ lên vai Trương Hạnh Huệ để an ủi.

Chính khoảnh khắc này khiến Trương Hạnh Huệ cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh, ánh mắt nhìn Lưu Ly càng thêm lấp lánh.

Sau khi cho Trương Hạnh Huệ một ánh nhìn khích lệ, Lưu Ly mới nói với vợ chồng Trương Đại Tú: “Chú, thím, Hạnh Huệ là một cô gái tốt, tương lai nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt.”

“Nếu không tìm được, ta sẽ nuôi muội muội.”Trương Nhị Lang không thèm nghĩ ngợi, liền cam đoan theo sau lời nói của Lưu Ly.

Lưu Ly: “…” Miệng quạ đen từ đâu tới vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK